QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

"Thống khoái một điểm coi, mau dạy phương pháp múa đao cho ta. Vừa rồi ngươi chẳng phải thổi phồng là đao pháp của mình lợi hại lắm mà!" Độc Cô Tiểu Nghệ tức giận giậm mạnh chân, cắn môi muốn phẩy tay áo bỏ đi, thế nhưng nghĩ lại, nàng cảm thấy không nỡ. Thật vất vả mới có cơ hội gặp hắn một lần, nếu mà có cả bảy vị ca ca cùng đi...Lần sau gặp mặt không biết là lúc nào đây? Nhưng cái tên đầu gỗ này... Nghĩ tới đây Độc Cô Tiểu Nghệ lại có chút nhớ nhung muốn khóc, tên hỗn đản này, hắn hắn, hắn còn hôn mình nữa... Mà ngay cả cha mẹ cũng chưa từng thân qua miệng mình a... Ô, lần này lỗ lớn rồi, hắn là một tên đệ nhất thiên hạ ăn chơi xa đọa, khẳng định là đã hôn qua không ít cô nương rồi, khẳng định không còn là lần đầu nữa...… 

Độc Cô Tiểu Nghệ cho tới bây giờ mới nghĩ tới chuyện này, thiếu nữ ôm ấp tình cảm, xác thực người thường không thể nào đoán được! 

"Ngươi nói dạy là ta sẽ dạy sao? Ta chẳng lẽ đã thiếu nợ ngươi?" Quân Khương Lâm vừa trợn trắng mắt nói khiến Độc Cô Tiểu Nghệ tức giận đến nỗi tâm hồn muốn chết một nửa. 

Nàng trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên vàng mắt đỏ hồng lên, nước mắt tý tách rơi xuống, ô ô nức nở nghẹn ngào vừa khóc vừa nói: "... Ngươi khi dễ ta..." Trong nội tâm lại vô cùng ủy khuất nghĩ: tên hỗn đản này đã hôn mình, lại thu ngọc bội của mình, cư nhiên lúc này lại hung hãn với bản thân như vậy! Mình đã muốn đi vậy mà hắn lại tỏ thái độ hung ác như vậy, không biết nữ hài tử nói thật là giả hay sao? 

"Ài___" Quân Khương Lâm thở dài một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực thầm nghĩ: trời ạ, cô nàng này sao mà khó hầu như vậy chứ? Mặc dù Quân đại sát thủ đã có hai đời làm người, đã từng trải qua rất nhiều chuyện rồi, thế nhưng đối với tính tình của nử hài tử vẫn là dốt đặc cán mai! 

Tiểu Bạch Bạch dị thường hoang mang đứng giữa hai người, hết nhìn người này lại nhìn người kia, dường như đang xem bản thân nên giúp ai đây? Trong nội tâm của tiểu gia hỏa này cũng đang âm thầm nổi sóng. 

"Hu hu... Ta muốn đi tìm Quân tam thúc, ta muốn đi tìm Quân gia gia, ta muốn nói cho bọn họ biết ngươi khi dễ ta, hu hu... Ta hận ngươi! Ta hận chết ngươi!" Độc Cô Tiểu Nghệ che kín mặt chạy đi. 

Quân Khương Lâm vội vàng giữ vai nàng lại, nói: "Cô nãi nãi, người rốt cuộc muốn thế nào đây? Ta nhận sai còn không được sao?" 

Chuyện ngày hôm nay đúng thật là lời nhận sai đầu tiên trong suốt hai kiếp làm người của Quân đại sát thủ a! 

"Buông tay ra! Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi lôi kéo ta như vậy, còn ra thể thống gì nữa?" Độc Cô Tiểu Nghệ phồng mang trợn má, quay đầu lại nói. 

Quân Khương Lâm có điểm không biết nói gì, lần trước chỉ vì một lời đồn mà khiến bảy vị ca ca của nàng tới tận cửa hỏi tội, lần này nếu nàng ta bù lù bù lòa khóc lóc chạy về nói cho gia gia nàng, đến lúc đó lão lại kéo cả một đội quân đến Quân gia thì khổ, lão thiên gia à, sao số ta lại khổ thế cơ chứ! 

"Cô nãi nãi, ta sẽ dạy ngươi được chưa?" Quân Khương Lâm cầu xin tha thứ nói, người ở dưới mái hiên có thể nào không cúi đầu được sao? 

"Hừ!" Độc Cô Tiểu Nghệ nặng nề hừ một tiếng, sau đó nói: "Coi như ngươi thức thời." Đột nhiên nàng liền phát hiện đại thủ của Quân Khương Lâm còn đang nắm lấy cánh tay của mình, nhịn không được trên mặt lại xuất hiện một mảng hồng sắc, toàn thân mềm nhũn ra, cũng không biết là cảm giác khó chịu hay thoải mái nữa. Nàng không khỏi thấp giọng nói: "Ngươi, ngươi buông ta ra đi..." Thanh âm vậy mà lại rất mềm mại, hết sức thẹn thùng. 

Quân Khương Lâm lập tức buông tay, hắn nhịn không được lại gãi gãi tóc, thật sự không thể tưởng được cô nàng này hôm nay rốt cuộc là bị làm sao nữa? Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy hơi thở, tâm tìn đã biến hóa tới năm sáu lần, tính tình mạnh mẽ lúc trước không biết đã biến đi đâu mất rồi, không phải là người khác dịch dung chứ? Quân Khương Lâm đối với chuyện tình chàng ý thiếp đúng thực là mù tịt, tiểu nha đầu này vì chuyện gì mà lại biến hóa to lớn như vậy a? Lại nhanh như vậy a? 

Trách không được thường nghe người ta nói, nữ nhân chính là một loại động vật khó hiểu nhất! Lời ấy quả là chí lí quá đi! 

"Ha ha, nhìn kĩ nhé, Hồng Tụ đao pháp chia làm chín chiêu!" Quân Khương Lâm biểu diễn ra chiêu thức Hồng Tụ đao, thân đao hướng về phía sau dán ở dưới khuỷu tay, "Chiêu thứ nhất: Hồng Tụ Khinh Dương..." Quân Khương Lâm lúc này thầm nghĩ nên sớm truyền thụ cho xong rồi tiễn vị tiểu ma nữ này đi cho nhẹ thân, dù sao cũng không phải là chiêu thức võ học cao thâm gì, chỉ là một bộ đao pháp mà thôi. Thế nhưng để nha đầu này cầm chân quả thực quá bằng tra tấn mà. 

"Chiêu thứ hai: Hồng Tụ Thiêm Hương...Chiêu thứ ba: Hồng Tụ Nhược Mộng..." 

Hồng Tụ Xuất Vân, Hồng Tụ Vũ Phong, Hồng Tụ Lạc Lôi, Hồng Tụ Xế Điện, Hồng Tụ Mộng Tàn, Hồng Tụ Càn Khôn... Độc Cô Tiểu Nghệ quả thực là có thiên phú đối với võ học, đúng là một nữ tử băng tuyết thông minh, nàng dùng tâm nhớ kĩ, chỉ mất nửa canh giờ công phu đã nhớ hết bộ đao pháp này. Quân Khương Lâm vừa nói vừa chỉnh sửa tư thế, vốn tưởng rằng chỉ mất một ít thời gian, không ngờ Độc Cô Tiểu Nghệ càng luyện càng phát hiện ra chỗ hổng, trước vốn đã học được kha khá rồi, thậm chí hắn còn không cần làm mẫu nữa, thế nhưng càng về sau Độc Cô Tiểu Nghệ lại càng tập càng sai, chỉ với một động tác đơn giản cũng làm không đúng, Quân Khương Lâm đều phải bắt tận tay chỉ ra chỗ sai cho nàng, điều này cũng không tránh được da thịt thân mật tiếp xúc... Dù thể lực của Quân Khương Lâm rất bền bỉ thế nhưng bị nha đầu kia lăn qua lăn lại toàn thân cũng đầm đìa mồ hôi, mà Độc Cô Tiểu Nghệ ngược lại vẫn hưng phấn bừng bừng, hai gò má ửng đỏ, sóng mắt lưu chuyển, hơi thở như lan phả ra...Lúc này trông Quân Khương Lâm giống như là osin hữu khí vô lực làm việc vậy, bộ dáng có điểm như mệt muốn chết; nhưng nếu nhìn bộ dáng của Độc Cô Tiểu Nghệ lại trái ngược, tuy mồ hôi cũng chảy đầm đìa thế nhưng dáng vẻ lại rất hưng phấn cùng kiều diễm...Thế nhưng khi lọt vào mắt vị Quân Khương Lâm này lại chẳng có một chút ý cảnh nào, trong nội tâm hắn đang thầm oán hận: quá ngu ngốc đi! So với lợn còn ngu hơn a, không biết lão tử phải dạy đến khi nào nữa đây...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi