QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắc bào nhân lộ ra một khuôn mặt tươi cười hiếm thấy. 

- Với lại tựa hồ ngươi so với ta còn cô độc hơn, một thiếu niên mới nứt mắt, sao có thể có cô tịch đến vậy được, ngươi rất thú vị! 

Quân Khương Lâm lạnh lùng ngẩng đầu nhìn hắn: 

- Ngươi cũng khá đặc biệt đó, ngươi biết rõ ta uống rượu trước mặt ngươi, chỉ là vì mượn cô độc của ngươi mà hưởng thụ. Vốn ta không thể nào tìm được tịch mịch, nếu của cô độc ngươi là đồ ăn, như vậy tịch mịch của ta chính là rượu. Đáng tiếc, vốn là đồ ăn ngon, giờ phút này lại thay đổi hương vị, có chút thối hoắc. 

Quân Khương Lâm đứng lên, tùy tay ném ra một thỏi bạc: 

- Người thú vị cũng có lúc không thú vị, thật ra ngươi không nên bắt chuyện. Trên đời này, người tò mò cũng đã quá nhiều, cớ sao ngươi lại bắt mình gia nhập vào đám người đó làm chi. 

Nói xong, cũng không quay đầu lại, nghênh ngang mà đi. Trước khi đi còn buông thêm một câu: 

- Ngươi đã biết tư cách của ta, thì ngươi cũng nên đứng lên đi, ha ha... 

Hắc bào nhân ngẩn ra, nhất thời nhớ tới Quân Khương Lâm lúc trước có nói một câu: "... Về phần xứng không xứng, có đủ hay không đủ tư cách, ngươi có tiêu chuẩn của ngươi, thì đối với ta cũng có tiêu chuẩn của riêng ta. Nếu ngươi không đủ tư cách uống cùng ta, ta sẽ tự động đứng lên!" 

Hắc y nhân bỗng chợt biến sắc mặt. Hóa ra là tiểu tử này lại nói ta không đủ tư cách? Con bà nó, ta, Ưng Bác Không tung hoành một đời, từ lúc thành danh, không có tên nào đủ gan dạ mà càn rỡ trước mặt ta. Mà hiện giờ thiếu niên này thản nhiên nói ta không đủ tư cách, thậm chí nói ngay tại trước mặt của ta, không hề cố kỵ chứ không hề nói xong rồi vắt chân lên cổ chạy bỏ của lấy người. Cảm giác này quả là vô cùng kỳ quái. Nhớ tới lời nói của mình, Ưng Bác Không bỗng cười khổ: quả thật là chính mình bị đối phương làm hiếu kỳ, rồi sau đó bắt đầu mở miệng hỏi. Còn ý cảnh của đối phương cũng đang ở trong khoảnh khắc tìm câu trả lời cho câu hỏi của bản thân, đột nhiên bị tan vỡ tiêu thất. Nếu nói mình phá hỏng cảm hứng uống rượu của đối phương quả thật cũng không ngoa chút nào. Hảo tiểu tử! Cho dù ngươi không biết ta là ai nên ăn nói không phải phép, nhưng ta cũng nhớ kỹ ngươi! 

Ưng Bác Không từ trước đến giờ cao ngạo, độc lai độc vãng tiêu sái, hắn dù đi hay đứng, vĩnh viễn là một cánh cô ưng trên bầu trời, một con sói đơn độc trên đại thảo nguyên, từ trước đến giờ không ai có thể lọt vào mắt của hắn. Luôn luôn đều là hắn khinh bỉ người khác, chuyện ta ta làm, mà không cần quan tâm đến bất cứ điều gì, càng không thèm để ý đến sự nhòm ngó của người khác. Nhưng hắn vạn vạn lần không thể tưởng tượng được, có một ngày chính mình cũng bị người khinh bỉ. Bị một tên thiếu niên kém mình một mớ tuổi, huyền khí tu vi thì ở tận cùng đáy xã hội nhìn khinh bỉ. Mà sau khi khinh bỉ rồi còn không thèm nói chuyện với mình nữa. Đây mới là chuyện bực mình nhất. Cho nên trong lòng vị tông sư của thảo nguyên này vô cùng tức giận. Hừ hừ, ba ngày sau, ba ngày sau lão tử sẽ tìm đến tên tiểu tử nhà ngươi. Để xem nhà ngươi còn dám nói ta không đủ tư cách hay không. Ưng Bác Không hậm hực nhai rau ráu một miếng thịt trâu, đột nhiên cười ha hả. 

Quân Khương Lâm lững thững bước đi, trong lòng tràn đầy đắc ý. Quân đại sát thủ quả thật không biết, người áo đen kia ai, mà hắn rốt cuộc là ai đối với Quân đại thiếu gia cũng không có ý nghĩa gì cả. Kỳ thật từ lúc Ưng Bác Không tiến vào quán rượu, trong nháy mắt Quân Khương Lâm liền phát hiện người này có chổ khác thường. Cho đến khi hắn trực tiếp nhận định tu vi của Tống lão tam, trong đầu Quân Khương Lâm càng thêm khẳng định ý niệm đó của mình. Với tu vi khai thiên tạo hóa công của Quân Khương Lâm hiện giờ còn không thể trực tiếp nhìn thấu Tống lão tam mà người này lại thuận miệng nói đúng ngay, như vậy Hắc bào nhân này thấp nhất cũng là cấp độ thần huyền. Còn nữa, từ trên người của hắn, Quân Khương Lâm cảm nhận được cái cảm giác cô tịch hết sức quen thuộc giống như chính mình; lúc hai người nhìn nhau, Quân Khương Lâm phát hiện thấy rõ, trong mắt người này đầy vẻ bình tĩnh cùng cao ngạo. Cho nên Quân Khương Lâm nhận định, người này chính là một vị tuyệt thế cường giả vì tin tức huyền đan mà đến, nhưng mục đích của vị cường giả này, lại chưa hẳn là khoả huyền đan đó. Bởi vì Quân Khương Lâm từ trong mắt của hắn, hoàn toàn nhìn không thấy h@m muốn chiếm đoạt nó. Mà những người có mục đích như thế, thường có một loại khí thế đặc thù, Quân Khương Lâm là người như vậy, cho nên hắn nhận định, người này cũng không có nhiều hứng thú với khoả huyền đan kia. Chỉ sợ là túy ông chi ý bất tại tửu (2)! 

(2): Ý của tuý ông không phải là rượu. Có nghĩa là Ưng Bác Không đến vì chuyện khác chứ không phải vì huyền đan. 

Nhưng mà người như vậy chắc chắn phải biết cách sử dụng khỏa cửu cấp huyền đan kia. Cho nên hắn rốt cuộc là ai, thậm chí không biết là ai thì cũng chẳng có gì quan trọng, cái chính là Quân đại thiếu gia đã xác định được mục tiêu là phương pháp sử dụng khoả cửu cấp huyền đan trên người của hắn. Cho nên Quân Khương Lâm liền nghĩ cách khiến cho hắn chú ý đến mình, nhưng khiến cho hắn chú ý không thôi thì vẫn chưa đủ. Cho nên Quân Khương Lâm từ khi bắt đầu ngồi đối diện với hắn, lại bắt đầu tỉ mỉ thiết kế. Từ bị bài xích, đến khiến cho chú ý, sau đó làm cho hắn thưởng thức, sau đó làm cho hắn tò mò, chủ động nói chuyện, cuối cùng là khinh bỉ... Kỳ nhân tất có kỳ hành. Cho nên mới phải tìm cách đối nghịch. Không phải ngươi rất kiêu ngạo sao? Lão tử so với ngươi càng kiêu ngạo hơn. Khong phải ngươi đang hưởng thụ cô độc của mình sao? Vậy ngươi có thể so sánh với cái cô độc của ta không? Toàn bộ thế giới này cũng chỉ có lão tử là một người từ địa cầu mà đến. Quân Khương Lâm đột nhiên cảm thấy được hành vi của mình hiện tại rất giống với mấy ả gái đi lừa đảo ở kiếp trước. Đầu tiên là câu dẫn, sau đó giả bộ xấu hổ, nữa chống nữa mời để khiêu khích, rồi đang lúc phì phọp bỗng chớp mắt hô to cứu mạng, sau đó có người phá cửa mà vào bắt gian. Oẹ oẹ, ta nhổ, ta nhổ… 

Tóm lại, những gì mà Quân Khương Lâm thiết kế cũng rất thành công. Ít nhất cho tới bây giờ, Ưng Bác Không cũng không biết mình đã lọt vào bẫy. Cho nên, Quân Khương Lâm khi bước ra khỏi quán rượu của Tống lão tam một khắc, cũng đã hình dung được chuyện vui sắp xảy ra ở ba ngày tới rồi.

Quân Khương Lâm sau khi về đến nhà, Đường Nguyên đã ngồi đó đợi hắn từ rất lâu rồi. Nguyên lai khi Quân Khương Lâm vừa rời khỏi nhà thì tên gia hỏa này tới, một mực đợi đến bây giờ, "Ngày mai à?" Quân Khương Lâm bắt chéo hai chân liếc mắt nhìn hắn, hỏi. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi