QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Chương 38

– Mời các vị vào bên trong.

Lý Phong chính là chủ nhân của tòa trạch viện này, lập tức làm động tác mời khách.

Quân Lâm cười hắc hắc, mang bộ dáng ngang ngược kiêu ngạo bước vào rồi “rầm” một tiếng ngồi lên chiếc ghế thái sư, hai chân bắt chéo, rung rung cái đùi. Bộ dáng hắn bây giờ quả thực đạt đến tiêu chuẩn lưu manh cực điểm, du đãng cực điểm!

Độc Cô Tiểu Nghệ hai hàng lông mày nhăn tít lại, có vẻ rất không vừa mắt, thậm chí muốn đi lên đá hắn mấy cái cho bõ ghét.

-Các ngươi chẳng phải muốn gặp ta sao? Ha ha, lão tử cũng rất nhớ các ngươi… Đem bạc ra! Muốn làm gì, hãy sảng khoái mà làm đi!

-Tam thiếu gia quả nhiên sảng khoái!

Mạnh Hải Châu giơ ngón tay cái, nói:

-Không hổ là tam thiếu gia của Quân gia, quả nhiên hào khí ngất trời, thật sự có phong phạm của Quân lão gia tử năm đó.

Ý tứ châm biếm lộ rõ, bất quá nếu đúng là Quân Khương Lâm vị tất đã có thể hiểu được!

Nói xong, Mạnh Hải Châu liếc nhìn Đường Nguyên:

-Vừa rồi chúng ta chơi xúc xắc với Đường đại thiểu một lúc, Đường đại thiểu liền chống đỡ không nổi, không bằng bây giờ chúng ta vẫn chơi xúc xắc phân thắng bại? Không biết tam thiểu gia có dám hay không?

Đường Nguyên mặt đỏ tới tận mang tai, hừ hừ vài tiếng, không nói được câu nào.

-Xúc xắc?

Quân Lâm nhẹ nói:

-Cái trò vặt này, chẳng lẽ bản thiếu gia còn sợ các người?

Trong lòng lại thở dài: là là phép khích tướng. Nếu là Quân Khương Lâm không bị các người dắt mũi mới là lạ.

-Ta cũng tham gia một chân!

Độc Cô Tiểu Nghệ đầy hứng thú mở miệng. Đầu của Mạnh Hải Châu nhất thời to như cái đấu.

-Người đâu, còn không mau dâng trà?

Lý Phong vội vàng lên tiếng.

Trà được đưa lên, mỗi người một ly, Đường Nguyên nâng chung trà lên, uống một hơi cạn sạch, lau miệng nói:

-Tam thiếu, ca ca hoàn toàn trông cậy vào ngươi, cần phải trút giận thay ta!

Quân Lâm cười lớn một tiếng, nâng chén trà lên, ánh mắt lại nhanh chóng liếc qua mọi người.

Vào giờ phút này, Quân Lâm cảm thấy Lý Phong và Mạnh Hải Châu đều hết sức vui vẻ; không khỏi nảy sinh nghi vấn, cúi đầu đánh giá chung trà, ghé miệng nhấp nhấp, nói:

-Loại trà vụn này cũng có thể lấy ra chiêu đãi khách sao? Thật sự quá tệ!

Nói rồi dằn mạnh mẽ chén trà xuống bàn.

Quân Lâm vừa nếm đã biết bên trong nước trà có một bị lạ, loại hương vị cổ quái này giống như hương vị của cây thuốc phiện, chắc công hiệu cũng khác nhau lắm; uống xong lúc sau đối với thân thể chưa chắc đã có trở ngại gì, nhưng đối với thần trí chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng, lại nhìn qua Mạnh Hải Châu thấy y phục sắc sỡ, hoa văn có chút hỗn độn làm cho người ta cảm thấy cổ quái, hơn nữa trên người còn có một loại hương vị, cùng loại hương vị cổ quái trong trà trộn lại làm cho tâm linh người khác dao động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi