QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Hết thảy lấy đại cục làm trọng! Quản Thanh Hàn đứng một bên vô cùng mừng rỡ, nếu việc này có thể kết thúc thế này thì tốt nhất rồi! Nếu chỉ là lão gia tử và tam thúc thì còn dễ giải quyết, chỉ cần nàng tự mình ra mặt nhận tội chịu đòn, vì đệ đệ ra sức van xin, cuối cùng chắc có thể xin được một đường sống cho đệ đệ, khó xử nhất chính là đương sự Quân tam thiếu: "Nhị đệ của mình mới tức thì đầu óc mê muội, phát ra lời thề tuyệt sát Quân Khương Lâm, đúng là thực tâm nghĩ sẽ ra tay, mình vốn nghĩ chuyện này sẽ rất khó giải quyết! Không thể ngờ "tiểu tam" hôm nay lại vô cùng rộng lượng, nhẹ nhàng giải quyết việc này, thật là vui mừng cả ngàn lần mà, chú em ngày thường nhìn còn không muốn nhìn hôm nay sao lại thấy khá là thuận mắt!" 

- Đa tạ tam thiếu rộng lượng bỏ qua! 

Quản Đông Lưu cảm kích vô cùng mở miệng nói lời cảm ơn. Hắn dù sao cũng là một gia chủ của một huyền khí thế gia, đương nhiên hiểu rõ đây là cơ hội tốt nhất để dập bớt lửa giận của Quân gia nên lập tức xoay người phẫn nộ quát: 

- Hai tên tiểu súc sinh các ngươi, trong đầu toàn là đậu hũ sao? Còn không mau cút về phòng mà nghiền ngẫm lỗi lầm đi? Đợi sau khi giải quyết xong việc này, lão phu trở về lột da của hai tên tiểu súc sinh các ngươi! 

Quân Vô Ý chỉ nhắm mắt không nói gì. Hai huynh đệ Quản gia cúi đầu lủi thủi đi ra ngoài. Trong lúc bọn chúng ra ngoài, Quân Khương Lâm rõ ràng nhìn thấy trên môi Quản Thanh Ba nở một nụ cười... 

Quản Thanh Hàn do dự một chút, sau đó sai hai hạ nhân xuống phòng bếp làm hai phần thức ăn mang tới cho hai tên đó. Dù hai tên này có sai lầm như thế nào đi chăng nữa, cuối cùng cũng là huynh đệ thân thích trong nhà. 

- Quản huynh! 

Quân Vô Ý nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, mở hai mắt, hai đạo ánh mắt sắc bén như mũi tên nhìn thẳng vào mắt Quản Đông Lưu, với tu vi của Quản Đông Lưu, dưới cái nhìn của Quân tam gia không ngờ lại cảm thấy hơi đau nhức. 

- Chuyện của đám tiểu bối, ta tạm cho qua, coi như là chuyện chơi đùa, nhưng hiện tại ta muốn nói thêm, nếu loại chuyện này còn phát sinh thêm một lần nữa, mong huynh đừng trách Quân Vô Ý ta ra tay nhẫn tâm không nghĩ tình thông gia hai nhà! 

- Quân tam đệ xin cứ yên tâm, chuyện nhục nhã thế này mà còn có cơ hội phát sinh, không cần Quân tam đệ nói một tiếng, Quản Đông Lưu ta tự dâng lên thủ cấp của mình! 

Vẻ mặt Quản Đông Lưu vô cùng trịnh trọng, hắn biết rõ chuyện hôm nay hắn đã thiếu Quân gia một ân tình vô cùng to lớn. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy cực kỳ mất mặt. Phải biết thời gian gần đây, Quản gia tại phía Đông cũng có thể xem như một danh môn đại tộc, không ngờ con thứ của mình lại vì một nữ nhân thanh lâu làm ra loại chuyện mà cả thiên hạ gièm pha. 

- Được vậy thì quá tốt, ta tin tưởng Quản huynh, và cũng tin tưởng Quản huynh xứng đáng với lòng tin của ta. 

Quân Vô Ý cười khẽ một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt tấm chăn phủ trên chân mình rồi chậm rãi nói tiếp: 

- Hiểu lầm nãy giờ, ta nghĩ có thể dừng ở đây. Tuy nhiên, về chuyện của Thanh Hàn, ta hi vọng Quản huynh thẳng thắn mà nói duyên cớ thật sự của việc từ hôn! 

Quản Đông Lưu vô cùng khinh ngạc, vừa muốn mở miệng trả lời thì đã bị Quân Vô Ý cắt ngang. 

Quân Vô Ý xua tay một chút rồi bình tĩnh nói: 

- Huynh và ta đều biết rõ năm xưa hai nhà chúng ta đính hôn, là một chuyện hài lòng cho cả hai bên. Run rủi làm sao, Mạc Ưu tử chiến sa trường, Quân gia vì hạnh phúc của Thanh Hàn đã từng chủ động đưa ra giấy giải trừ hôn ước, nhưng chỉ vì Thanh Hàn lúc đó quá kiên trì, Quân gia ta cũng muốn an ủi sự chua sót của Thanh Hàn mới đồng ý mời Thanh Hàn vào cửa làm dâu. Tuy nhiên, việc này chỉ là kế sách tạm thời, việc từ hôn là việc sớm hay muộn mà thôi, hai nhà chúng ta ai cũng rõ ràng, chỉ là đang chờ đợi một thời cơ, một mốt lương duyên thích hợp với Thanh Hàn! 

Quân Vô Ý khẽ nhếch môi, mặt lộ rõ vẻ cứng rắn: 

- Nhưng lần này Quản huynh tới đây, chủ ý là từ hôn, có vẻ không được bình thường! Thật sự thì đã xảy ra chuyện gì? Nếu Quản huynh còn coi Quân gia ta là thông gia thì xin huynh nói rõ ra, còn nếu Quản huynh không muốn nói, cũng chẳng sao. Công văn từ hôn hợp cách đang nằm trong tay ta, nếu huynh muốn thì ta có thể lập tức giao ra! Nhưng từ nay về sau hai nhà chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không bao giờ lui tới nữa! 

Quân Vô Ý nói những lời này với thái độ vô cùng quyết liệt! Quản Đông Lưu há hốc mồm nhìn Quân Vô Ý, ngây ngốc cả nửa ngày mới thở dài một hơi, cả người đang đứng thẳng bỗng dưng như sụm xuống, thấp giọng nói: 

- Quân tam đệ, chuyện này... chuyện này... tốt nhất đệ không nên biết. Nếu không, chỉ thêm phiền cho Quân gia mà thôi. Tóm lại một lời, Quản Đông Lưu ta không phải loại người vong ân phụ nghĩa, điểm này ta tin tam đệ ngươi hiểu rõ. 

- Quân Vô Ý ta là loại người sợ phiền phức hay sao? 

Quân Vô Ý sắc mặt đanh lại: 

- Chẳng lẽ trên đời này lại có người dám bức hôn nữ nhi của Quản gia, sỉ nhục con dâu của Quân gia ta sao? 

- Đây chính là họa do nha đầu nhà ta gây nên! 

Quản Đông Lưu thở dài nhìn Quản Thanh Hàn một cách bất đắc dĩ. 

- Phụ thân người nói gì? Tại sao lại là do con gây nên? 

Quản Thanh Hàn mặt phấn đỏ lên, hung hăng liếc mắt nhìn phụ thân mình: "Lời nói này là có ý gì? Nói thế này chẳng khác nào nói ta trêu hoa ghẹo nguyệt! Hừ! Hai huynh đệ còn nhỏ, không hiểu chuyện thì không nói, ngay cả phụ thân cũng phát ngôn không biết điều thế này là sao?" 

- Thanh Hàn, con còn nhớ rõ nửa năm về trước, vào ngày giỗ của Mạc Ưu, khi con đi phúng viếng mộ của Mạc Ưu không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi