QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong giọng nói của Quân Vô Ý tràn ngập vẻ nhung nhớ: 

- Khi đại ca nói những lời đó, Triệu Kiếm Hồn chỉ là một viên tướng bình thường. Nhưng không đầy hai năm sau, hắn đã là thống soái quân đội của Vũ Đường. Mà nhược điểm của Triệu Kiếm Hồn như lời đại ca nói, vẫn như cũ. Chỉ là đại ca từng nói, muốn nắm chặt nhược điểm của Triệu Kiếm Hồn thì không khó nhưng muốn lợi dụng nhược điểm đó để quyết thắng thì lại không dễ chút nào. Với thái độ làm người vĩnh viễn không hề nói đế chữ bại, càng khó càng mạnh, lại cố chấp cực kỳ nếu không bị đả kích trí mạng nhiều lần thì cũng không diệt được tâm của hắn, cũng không thể nói là hắn đã thất bại được. Đúng như thế, đại ca hết chiến rồi quyết đấu rồi phong toả đến lần thứ hai mươi chín cũng không hề ngưng nghỉ. Chỉ tiếc là cuối cùng không thể đập đổ cái câu:"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời". 

Quân Khương Lâm thở dài thật sâu, đối với người cha mà mình chưa bao giờ được gặp bỗng xuất hiện sự kính nể từ tận đáy lòng. Có thể từ một câu nói và một vài thông tin tình báo ít ỏi mà có thể nắm chính xác tính cách của vị chiến tướng địch quân, rồi từ đó bày mưu tính kế để cho vị tướng quân đó tuy biết rõ đó là cái bẫy nhưng vẫn lao vào, bố cục tinh tế đến mức vậy thật là đáng sợ. Quân Vô Hối không hổ là nhất phạt quân thần. 

Mà với tính cách của Triệu Kiếm Hồn, Quân Khương Lâm cũng hiểu được vì sao suốt mười năm nay Triệu Kiếm Hồn luôn cảm thấy khó chịu. 

Một người kiêu ngạo như vậy, một chiến sĩ chân chính. Nếu để cho hắn phải chịu một thất bại đáng hổ thẹn có thể chưa chắc hắn đã để trong lòng, có thể hoàn toàn chịu đựng được, chỉ cần chuyển bại thành thắng là có thể rửa sạch nỗi nhục đó. Nhưng cái mà hắn đang hưởng bây giờ cũng hoàn toàn không thuộc về hắn, đó là một "thắng lợi" đáng hổ thẹn. 

Đã là một người "chiến thắng" thì sao mà rửa sạch sỉ nhục? Chẳng lẽ còn có thể chuyển thắng thành bại nữa sao? 

Đối với một người kiêu ngạo như thế mà nói, nỗi đau này còn hơn là giết hắn. 

Rắm chó đại soái! 

Xưng hô như vậy quả thật vô cùng sỉ nhục, đối với một Triệu Kiếm Hồn tâm cao khí ngạo đến cực điểm, thì đó chính là một cái gông xiềng trong tâm linh. Mà cái gông xiềng này không thể nào phá bỏ, không thể nào tháo dỡ. 

Thảo nào trước khi đi Triệu Kiếm Hồn đã nói: "Mấy năm nay ta đã chịu đựng tất cả, ta quá mệt mỏi rồi!" 

Cho đến bây giờ, Quân Khương Lâm mới có thể hiểu được, những lời này của Triệu Kiếm Hồn bao hàm ít nhiều sự bi phẫn, sự bất đắc dĩ, và áp lực nặng nề vô cùng. 

Cách duy nhất để tháo gỡ chính là đích thân Triệu Kiếm Hồn đánh bại người còn lại của Đông gia tam hùng Quân Vô Ý Quân lão tam. Thế nhưng, cơ hội này cũng hết sức xa vời. 

Triệu Kiếm Hồn, trong những năm gần đây, luôn thắng không hề bại tuy rằng phong quang vô hạn nhưng trong lòng sớm đã hình thành một gánh nặng. Sở dĩ lần này hắn liều lĩnh đi theo Phí Mộng Thần đến Thiên Hương để bái tế trước phần mộ của Quân Vô Hối là không vì cái gì khác ngoài việc trút bầu tâm sự giải toả ức chế mà cũng chỉ ở trước Quân Vô Hối mới than thở chua xót mà thôi. 

Mặc dù khi đối diện với Quân Vô Hối hắn cũng không hề nói điều gì. Nhưng có những chuyện không cần phải nói. 

Từ điểm này mà nói, Triệu Kiếm Hồn nói muốn báo thù cho Quân Vô Hối thì cũng chẳng có gì là sai. Bởi vì đau khổ bấy nhiêu năm của Triệu Kiếm Hồn cũng là do những người đó gây ra. 

Báo thù cho Quân Vô Hối cũng giống như chính hắn được hả giận. 

- Xem ra ba vị hoàng tử đã có chút nóng ruột. Hà hà, hoàng quyền, hoàng tuyền! 

Vừa ra khỏi phần mộ, Quân Vô Ý trầm giọng thốt: 

- Khương Lâm, bọn họ muốn đối phó với Quân gia và Độc Cô gia, điều đó tuyệt đối không có khả năng. Quân gia và Độc Cô gia không phải nơi mà một tên hoàng tử cứ muốn động là động. Nói cho cùng, bọn chúng chỉ là một đám trẻ ranh, không đủ tư cách. Nhưng nếu bọn họ muốn đối phó với con thì khả năng này lại rất lớn. Dù sao con cũng là hậu nhân duy nhất của Quân gia. Nếu con mất đi thì cho dù ta và gia gia con có nỗ lực đến thế nào, phong quang đến mức nào cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi. Do đó, con phải cẩn thận. 

- Tam thúc, thực lực của con bây giờ đúng là không cao. Nhưng bọn họ muốn giết con cũng sợ là không dễ đâu. 

Quân Khương Lâm nở nụ cười có chút mỉa mai giễu cợt, buổi tối hôm đó sau trận chiến của sáu vị chí tôn thần huyền mà còn có thể quay về an toàn thì mấy cái trò ám sát vặt vãnh thì thấm vào đâu? Có Âm Dương Độn, thì cho dù là tám vị đại chí tôn liên thủ cũng không giết được hắn. 

- Nhưng mà nếu bọn họ dám xuất thủ với con trước thì con tuyệt đối không hạ thủ lưu tình. 

Quân Khương Lâm khẽ nhếch miệng cười, khoé môi lộ ra một tia tàn khốc. 

"Hoàng tử? Hắc hắc, hoàng tử là không thể giết được sao? Con bà nó, đúng là quái lạ! Ta cũng muốn xem thử ba anh em nhà đó có ăn gan hùm mật gấu không? Chẳng lẽ lão tử không cắn trả các ngươi à??" 

- Không cần hạ thủ lưu tình! 

Mái tóc đen trước trán Quân Vô Ý khẽ phất phơ theo gió, hàn ý dâng đầy lên trong mắt: 

- Nhưng nếu ra tay thì phải gọn ghẽ sạch sẽ, không để lại bất kỳ dấu vết gì. Bất kỳ một điểm nào cũng có thể mang đến sóng gió ngập trời. 

- Con đã hiểu. 

Quân Khương Lâm khẽ cười híp mắt vừa đẩy xe lăn vừa cười. Tam thúc cũng không phải là một người sợ phiền phức a! 

" Nói đến việc không để lại dấu vết, thì trên thế gian này có ai dám vỗ ngực trước mặt lão tử chứ, hà hà!" 

Đúng lúc này trên nóc nhà phía trước, một thân ảnh chợt loé lên rồi biến mất tựa như chim bay, nhanh như chớp giật. Với thị lực của hai chú cháu Quân Khương Lâm mà cũng chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái rồi lại như cũ. 

- Thân pháp nhanh quá. Còn lâu ta mới bằng được. 

Đồng tử trong mắt Quân Vô Ý khẽ co lại. 

Trong lòng Quân Khương Lâm chợt động. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi