QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Ánh mắt Lục trưởng lão chợt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, nói: 

- Nghe nói trước kia ngươi từng bị thương, nhưng nhìn tiến cảnh của ngươi tiến bộ thần tốc như thế, thương thế của ngươi chẳng phải đã tốt rồi sao? 

Thương thế của Quân Vô Ý dĩ nhiên là đã khỏi. Quả nhiên là không thể lừa gạt được vị chí tôn Thần Huyền này! Quân Khương Lâm quả nhiên đoán đúng. 

Thân hình Mộ Tuyết Đồng một phen chấn động, từ tận đáy lòng hiện lên thần sắc hết sức vui mừng, ánh mắt hướng về Quân Vô Ý, chờ đợi một câu trả lời thuyết phục từ hắn. 

- Ha ha, cũng là nhờ vào phúc của tiền bối, Vô Ý lúc trước may mắn đã loại trừ được độc tính, nhưng hai chân còn cần phải tu dưỡng thêm nữa mới được. 

Quân Vô Ý cười nhạt, trong ánh mắt hiện lên một tia lợi hại: 

- Loại chuyện nực cười này cũng đã gây phiền toái cho ta suốt mười năm! Tư vị của mười năm này quả thật khiến kẻ khác khó quên! 

- Hà hà, cát nhân thì tự có thiên tướng, ông trời không phụ người tốt. 

Lục trưởng lão ý vị thâm trầm cười nói: 

- Thật là đáng mừng. 

- Mời! 

Quân Vô Ý tránh đường, đồng thời quát: 

- Người đâu, dâng trà lên! 

Quân Khương Lâm đứng phía sau đẩy xe lăn cho hắn, không nói một lời. 

- Đây là con trai duy nhất của Quân Vô Hối đại ca ngươi sao? 

Lục trưởng lão nhìn thấy Quân Khương Lâm, ánh mắt lộ ra thần sắc khó hiểu. 

- Đúng vậy. 

Trong mắt Quân Vô Ý hiện lên một nỗi chua xót: 

- May mắn là con trai duy nhất của đại ca ta đến bây giờ vẫn còn sống xót. Quân gia ta cuối cùng vẫn còn bảo trì được huyết mạch. 

Lục trưởng lão nói chính là "con trai duy nhất". Trong đó hàm ý sâu xa khó có thể hiểu hết. Còn lời Quân Vô Ý nói "Người con trai duy nhất may mắn đến bây giờ vẫn còn sống sót". Những lời này tuy rằng nói ra rất bình thản, nhưng trong đó ẩn chứa oán hận chất cao như núi sâu tựa biển. 

- Ha ha, huyết mạch duy nhất. Quả nhiên rất được chiều chuộng a. 

Lục trưởng lão nở nụ cười hiền lành: 

- Gặp mặt lão phu, mà thần sắc vẫn tự nhiên, phong thái đĩnh đạc. Hậu nhân Quân gia quả nhiên không giống người thường nha. 

- Vị lão nhân gia này là Lục trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành sao, xin mạo muội hỏi một câu, không biết Lục trưởng lão họ gì?" 

Quân Khương Lâm mặc dù đã nghe lão già này nói chuyện nhưng còn để bụng chưa lên tiếng, lúc này nghe hắn nhắc đến tên mình, mới lên tiếng. 

Nhãn thần của Lục trưởng lão chợt hiện lên một tia sáng, ha hả cười, chậm dãi nói: 

- Lão phu họ Tiêu, Tiêu Hàn chính là cháu của lão phu. 

- Thì ra là thế. 

Quân Khương Lâm ha hả cười, trong mắt nhất thời hiện lên một tia sát ý, thấy không có ai phát giác, hắn nhanh chóng thu liễm lại: 

- Thật sự là hâm mộ Tiêu trưởng lão, tu vi đã đạt tới Thần Huyền ảnh giới. Với tu vi như vậy cũng là đứng trên cả thiên hạ. Hôm nay quá bộ tới Quân gia, quả nhiên là phúc khí đối với Quân gia ta. 

Lục trưởng lão cười hiền lành: 

- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, nói chuyện thật khéo. 

Bốn người đều mang theo nụ cười đi vào trong. 

Ở một bên lúc này Mộ Tuyết Đồng mới đột nhiên nhớ tới, vị Lục trưởng lão này từ khi gia nhập nhóm tam lục cửu tam đại trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành tới nay. Dường như mọi người đều gọi lão là Lục trưởng lão, cơ hồ nó đã trở thành tên gọi của lão, mấy chữ "Tiêu trường lão" cơ hồ đã không còn ai gọi nữa, làm cho người ta quên rằng vị Lục trưởng lão này, vốn cũng là người của Tiêu gia. 

Mà giọng điệu ngôn ngữ của hai bên, nhìn thì có vẻ hòa khí, nhưng rõ ràng có chút không thích hợp. 

Hai bên tuy rằng đều tươi cười, làm ra vẻ như rất thân thiết, nhưng không khí càng lúc càng thấy áp lực. Mộ Tuyết Đồng trong đầu đột nhiên lại hiện lên một cái ý nghĩ. Không khỏi có chút kinh hãi: "Chẳng lẽ chuyện năm đó, vị Lục trưởng lão này cũng từng tham gia? Mà hôm nay mình cùng Lục trưởng lão tới đây chẳng phải đem tai họa dẫn vào nhà Quân gia sao!" 

Tiểu viện của Quân gia, thư phòng cùng phòng khách thông với nhau. Nhưng trước mắt Ưng Bác Không đã ở trong thư phòng, Quân Vô Ý tự nhiên không thể mời mọi người tiến đến quấy rầy hắn, liền cho đặt một cái bàn ngay dưới tàng cây trong sân. 

- Hảo trà! 

Lục trưởng lão nâng chén trà lên, khẽ uống một ngụm, hơi ngửa ra sau, hai mắt nhắm lại tỏ vẻ tán thưởng. Ánh mắt của hắn vẫn như cũ không có mở ra, cứ như vậy nhắm mắt, chậm rãi hỏi: 

- Quân tam gia, chẳng biết quí phủ đã từng gặp mặt Tiêu gia công tử của Ngân Thành chúng ta chưa? 

- Tiêu gia công tử?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi