QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mộ Dung Phong Vũ vốn là một lão giả từng trải, chỉ trong nháy mắt là có thể nhìn ra bọn người Tiêu Hàn lai lịch bất phàm, chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy bọn họ căn bản không có để bốn chữ Mộ Dung thế gia đặt trong mắt. Hơn nữa, ba người một bộ bạch y, lại theo hướng Thịnh Bảo Đường đi tới, dĩ nhiên lão cũng phần nào đoán được lai lịch!  

- Tiểu súc sinh! Ngươi nói cái gì?  

Tiêu Hàn trên mặt trong nháy mắt hiện lên sát khí vô cùng cuồng bạo.  

Tiêu Hàn xuất thân Ngân Thành, mà một thân bạch bào vốn là chính trang của Ngân Thành đệ tử, chưa từng thay đổi màu nào khác, mà tối kiêng kỵ chính là có người nào nói cái gì như tang phục, tiểu tử này đúng là vừa ra khỏi miệng đã phạm ngay vào cái tên tối đại kỵ này! Từ này thậm chí cả toàn bộ Ngân Thành phải kiêng kị, há có thể không giận?  

- Khụ khụ, tiểu bối quả thực đã vô lễ, lão hủ nơi này xin hướng tiên sinh bồi tội.  

Con mắt Mộ Dung Phong Vũ tựa hồ như đã mờ, trừng trừng nhìn Tiêu Hàn, trên mặt nở nụ cười thành khẩn, tựa như cây hoa cúc nở rộ lại bị gió mưa đánh rơi một nửa cánh hoa:  

- Xem tiên sinh ăn mặc như vậy, đích thực là thế gian đệ nhất ẩn thế quyền thế Ngân Thành hảo hán tuấn kiệt, không biết tiên sinh cùng Phong Tuyết Ngân Thành Tiêu Bố Vũ tiên sinh xưng hô như thế nào?  

Tiêu Hàn thân hình chấn động, cảm giác vô cùng sầu muộn.  

Lão nhân trước mắt này, thực sự vô cùng giảo hoạt. Hắn trước thì nói nhận phía mình không đúng, lại đem Tiêu Bố Vũ xuất ra, mơ hồ có ý có quan hệ sâu xa, tuổi lại khá lớn, điều này quả thực làm cho chính mình là Tiêu gia hậu nhân cũng không dám có nửa điểm nộ hỏa.  

Tiêu Bố Vũ danh khắp thiên hạ, không thể phủ định lão giả đó có khả năng mạo nhận, nhưng, hắn đường đường là nhân vật số hai của Mộ Dung thế gia, trước công chúng nói ra như vậy cũng không phải là giả.  

Không thể làm gì hơn là cố nén tức giận, nói:  

- Đó là trưởng bối trong gia tộc của Tiêu mỗ, được ngài quan tâm rồi!  

- Ha ha, không cần phải khách khí, nói như vậy, mọi người đều không phải người ngoài rồi.  

Mộ Dung Phong Vũ híp mắt, tư thế cúi thấp nói:  

- Sự việc vừa rồi quả thực là chúng ta không đúng, Mộ Dung gia ta nhất định sẽ cấp cho tiên sinh một cái công đạo, mong rằng tiên sinh có nhã ý bao dung độ lượng, tha thứ cho chúng ta a!  

Tiêu Hàn nặng nề hừ một tiếng, nói:  

- Không cần!  

Mộ Dung Phong Vũ nới lỏng giọng điệu, biết rằng mọi chuyện lúc nãy đã trôi qua, vừa quay lại hung ác liếc Mộ Dung Thiên Quân một cái. Đã thấy Mộ Dung Thiên Quân hai mắt đang nhìn thẳng, hướng về một phía. Nhìn lại, hoá ra là một thiếu nữ tuổi dậy thì, trông giống như một đóa băng sơn Tuyết Liên hoa nở rộ, đứng ở bên Tiêu Hàn, một thân bạch y, phiêu dật vô cùng xinh đẹp.  

Không khỏi trong nội tâm vừa động: "Nếu Thiên Quân có khả năng đem thiếu nữ này… thật chẳng phải là Mộ Dung thế gia ta cùng Phong Tuyết Ngân Thành có thể tạo dựng quan hệ sao? Bất quá chuyện này, có thể… Chi bằng nên bàn bạc kĩ lưỡng có lẽ sẽ tốt hơn. Thiếu nữ này, mặc kệ thân phận nàng tại Phong Tuyết Ngân Thành là như thế nào, đối với Mộ Dung thế gia ta mà nói, đều là một khối thịt thiên nga a…"  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi