QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Nguyên không phải là tên ngu ngốc. Mặt khác hắn rất thông tuệ, nếu hắn không có đầu óc, Quân đại cao nhân như thế nào lại có thể cùng hắn làm đối tác. Bàn Tử biết rất rõ, Quân Khương Lâm nói như vậy, tất nhiên là đã mắc phải tình huống như thế nào đó, hoặc giả là nghĩ đến điều gì, mà với tình cảnh của Quân gia, không phải Quân Khương Lâm có thể nắm chắc được phần thắng. 

Cho nên lúc này đây. Đành phải đề mình chống lưng, đối với hắn mà nói, tín nhiệm hay không không trọng yếu, bởi vì đối với giai đoạn hiện tại, để Bàn Tử ra mặt là lựa chọn thích hợp nhất, tín nhiệm hay nghi vấn đến cuối cùng mới có thể biết được nên không giải quyết được gì. 

Mà điểm quan trọng nhất, Quân Khương Lâm đưa ra kế hoạch này, về chủ ý tuy rằng vẫn sẽ có người nghi kỵ hắn, nhưng không thể kết luận được! Đây chính là hai việc hoàn toàn bất đồng. 

Bàn Tử đã sớm được Quân tam thiếu coi như anh em ruột của mình, nói thật ra Đường gia Bàn Tử nếu tính ra trong gia tộc không phải là đứa con nối dõi phi phàm, càng không phải là con một, thậm chí huynh đệ ruột thịt còn có mấy người. Nhưng mà Mập Mạp lại là huynh đệ chân chính, chính là vì phần tâm ý này, Bàn Tử hôm nay mới trọn đạo nghĩa không chùn bước ủng hộ Quân Đại Sát Thủ, không màng công lao, không màng thành quả mà xuất lực! 

Bên cạnh, Độc Cô Tiểu Nghệ sắc mặt tái nhợt đứng dậy, tiểu nha đầu tuy khờ dại, nhưng cũng là người thông tuệ. Hiển nhiên, nàng cũng nghĩ được điều gì đó. Tuy nhiên giờ phút này nàng còn chưa nghĩ được sâu như vậy, điều duy nhất làm nàng quan tâm, chính là điều này phát sinh trên người Quân Khương Lâm, chỉ cần liên hệ đến tên Quân vô lại này, bất cứ là chuyện gì, Độc Cô Tiểu Nghệ cũng sẽ không phớt lờ. Cho dù chỉ là một điều nhỏ nhặt không có ý nghĩa gì. 

Nhận thấy ánh mắt lo lắng của Đường Nguyên, còn có vẻ mặt lo âu của Độc Cô Tiểu Nghệ, Quân Khương Lâm không khỏi cảm nhận được một sự an ủi vô hình, ra vẻ lạnh nhạt cười, nói: 

- Không cần lo lắng, không tin các ngươi cứ xem tam thúc, tam thúc lão nhân gia mưu kế đầy người còn không lo lắng. Chẳng lẽ còn không tỏ rõ điều gì sao? Tam thúc là người lo lắng nhất cho ta, các ngươi có thể không tin ta, nhưng không thể không tin tam thúc. 

Độc Cô Tiểu Nghệ nghe vậy liền đảo mắt xem xét, chỉ thấy Quân Vô Ý có chút mỉm cười, yên vị, quả nhiên không có vẻ gì là lo lắng. Bắt gặp ánh mắt của tiểu nha đầu nhìn qua, Quân Vô Ý mỉm cười nói: 

- Không cần phải lo lắng, cứ cố gắng làm hết sức! Chỉ cần một số ít lão bất tử trong các đại thế gia không có chủ ý gì, Quân gia ta tại Thiên Hương đế quốc muốn "bảo kê" một người, không phải là chuyện khó cho lắm. 

Vừa nghe Quân tam gia nói xong, tiểu nha đầu lập tức như ăn được thuốc an thần, những lời này của Quân Vô Ý tuy bình thường, nhưng trong đó lại lộ rõ quyết tâm không tiếc bất cứ giá nào. 

Tiểu nha đầu bên này đã yên tâm hơn, nhưng Bàn Tử lại lo lắng hơn, lỗ tai Bàn Tử không phải đơn thuần như của tiểu nha đầu, tuy huyền cơ trong đó chưa hiểu được hết nhưng cũng đoán được bốn năm phần, nếu thật sự không có biến, vừa rồi Quân tam thiếu như thế nào lại đột nhiên làm như vậy, lời nói của Quân tam gia tuy không có gì sai, nhưng những thế gia kia nếu có động thì sao? 

Còn có hoàng thất, những loại quyền thế như vậy giai đoạn hiện nay Quân gia chưa chắc có thể ngăn chặn được, chính mình nhất định phải dùng hết năng lực để giúp đỡ huynh đệ, vô luận như thế nào đi nữa! 

Bàn Tử cùng tiểu nha đầu cũng không biết rõ tình hình, lo lắng của bọn họ, sầu lo cùng với một phần đạo nghĩa không thể chùn bước khiến cho bọn họ đã đạt được một phần nhân tình từ Quân đại sát thủ, mà cho tới lúc này, trong cuộc đời Quân đại sát thủ, chân chính chiếm được mấy phần nhân tình, tựa hồ tổng cộng chỉ rải rác được vài người. 

Đúng lúc này, chợt có người đến báo, Linh Mộng công chúa thỉnh Độc Cô tiểu thư đến. 

Độc Cô Tiểu Nghệ đứng lên. Nhìn Quân Khương Lâm, Quân Khương Lâm mỉm cười nhẹ gật đầu, ý bảo có thể đi. 

Đi. 

Độc Cô Tiểu Nghệ đi ra hai bước, đột nhiên vòng lại, đến trước mặt Quân Khương Lâm, bàn tay nhỏ nhé nhẹ nhàng sửa sang cổ áo cho hắn. Thấp giọng nói: 

- Ngươi, làm việc nhớ phải cẩn thận, biết không? 

Nói xong tiểu nha đầu cúi đầu, nhanh như chớp đã chạy ra ngoài. 

Từ ngoài cửa cất tiếng gọi Tiểu Bạch Bạch đang trên người Quân Khương Lâm một tiếng, Tiểu Bạch Bạch mê luyến vô cùng nhìn nhìn Quân Khương Lâm một chút, liền hóa thành một đạo bạch quang đuổi theo Độc Cô Tiểu Nghệ. 

- Không có việc gì, mọi người đi đi. Đúng rồi Bàn Tử, số bạc lần này, tạm thời ngươi chưa thể động vào. 

Quân Khương Lâm trực tiếp hủy đi ý tưởng trong lòng Bàn Tử. Từ trong người lấy ra một mảnh giấy, trên mặt ghi rất nhiều chữ, tất cả điều là dược liệu. 

- Đưa tin ra ngoài. Không tiếc bất cứ giá nào, thu mua những loại thảo dược này cho ta. 

Quân Khương Lâm trịnh trọng giao vào tay Đường Nguyên. 

- Có bao nhiêu mua bấy nhiêu, càng nhiều càng tốt! Càng nhanh càng tốt! 

- Thiên Tinh Thảo, Tam Sắc Linh Chi, Cửu Huyền Căn, Mộng Lý Hương, Thiên Diệp Thảo, Huyết Đan Chu, Long Tu Diệp, Huyền Sắc Tham, Tử Trúc Quả, Xuyên Sơn Hành… 

Đường Nguyên hít một hơi lãnh khí, theo nhận thức của hắn, hắn không thể biết được những thứ dược liệu này giá trị bao nhiêu, điều làm hắn ngạc nhiên chính là, số lượng dược liệu này quá nhiều, mà lại cần một số lượng quá lớn, làm cho hắn cảm thấy số tiền mình vừa cất công kiếm được lại từ kẽ tay chạy đi hết mất. 

- Tam thiếu huynh đệ của ta. 

Đường Nguyên vẻ mặt cầu xin: 

- Đây chính là chí nguyện của đời ta, ta sống cả đời này, chỉ vì mục tiêu này thôi, ngươi, ngươi không thể tàn bạo như thế, vừa có một ít lợi nhuận đã tiêu bằng hết, nhiều ít gì cũng cho huynh đệ ta chút tiền thừa. Ta vừa mới bị trục xuất ra khỏi gia môn, thật sự là rất khó khăn. 

Một chút tiền thừa? Bàn Tử lần này biển thủ chút hoa hồng, cũng đã chén hết một trăm vạn lượng. Quân phí một năm của Thiên Hương đế quốc bất quá cũng chỉ tầm ba trăm vạn lượng mà thôi. 

Quân Khương Lâm cho hắn một cước cười mắng: 

- Nói nhảm! Tranh thủ thời gian đi. Từ nay về sau chỉ cần thu thập đủ các loại thuốc này. Ngươi muốn bao nhiêu bạc sẽ có bấy nhiêu. Ngươi tưởng Quý Tộc Đường này chỉ là bán một lần sao? Chỉ là một số tiền nhỏ như vậy, bản thiếu gia còn hoàn toàn không để trong mắt, lần sau, ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là nhiều tiền! 

Điều này thật sự quá khoa trương, trong lần này thật sự kiếm được không biết bao nhiêu tiền, lần sau nhiều hơn thì sẽ là nhiều như thế nào đây. 

Bàn Tử vừa nghe sau này còn có một tác phẩm vĩ đại, lập tức mặt mày hớn hở nói: 

- Vậy thì tốt rồi, tốt rồi! Tam thiếu, rượu này…Rượu này chỉ bán đấu giá một lần này thôi sao? Từ nay về sau không bán nữa à? Thật sự ta có chút tiếc nuối. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi