QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Người nọ thấy không ổn, ra sức dãy dụa mới miễn cưỡng thoát khỏi, nhưng trong nháy mắt chậm trễ đó, trường kiếm lạnh lẽo mang theo lam quang sáng chói đã đến trước ngực hắn. 

Tử vong ập đến! 

Hắn liều mạng kêu thảm một tiếng, cực lực hướng một bên tránh né, nhưng vừa mới động thân thanh trường kiếm đã xoát một tiếng xuyên thẳng vào ngực, ngập đến tận chuôi. Mặc dù chưa đâm trúng chỗ yếu hại nơi trái tim, nhưng một kiếm này mang theo huyền khí đã đem ngũ tạng của hắn đánh cho nát bét. 

Nhưng Dạ Cô Hàn rốt cục đã tới lúc dầu cạn đèn tắt, trường kiếm cắm trong ngực địch nhân cũng không có khí lực mà rút ra. 

Một kẻ rống to giận dữ, trường kiếm kịch liệt hạ xuống. Dạ Cô Hàn cũng vô lực kháng cự, tay phải cầm kiếm bị một kiếm chặt đứt, trong vết thương lại không có chảy ra bao nhiêu máu, máu tươi của hắn lúc này thực đã chảy gần hết rồi. 

Nhưng trên mặt hắn vẫn như cũ mang theo nụ cười trào phúng, trong đôi mắt tràn ngập ôn nhu nhìn về một phương hướng. 

Phương hướng kia chính là hoàng thành! 

Một kẻ khác tung ra một cước, đem thân thể Dạ Cô Hàn đá bay lên, nặng nề rơi trên mặt đất. Dạ Cô Hàn vẫn quật cường trở mình làm những khớp xương đã gãy vụn phát ra tiếng kêu răng rắc quái dị, nhưng Dạ Cô Hàn hoàn toàn không để ý, tựa hồ một điểm đau đớn cũng không có. 

Trong mắt hắn đã không còn cái cao ngạo ngày xưa, cũng không còn sự thê lương ngày nào. 

Lúc này chỉ còn vẻ vô tận ôn nhu cùng quyến luyến. 

Kiếp này còn lại chút thời gian cuối cùng, hắn không thể nhìn thấy người yêu, nhưng có thể trông thấy chỗ nàng ở cũng là tốt lắm rồi. 

Tình cảm bị đè nén đã lâu mà không dám biểu lộ. Ngay lúc này như hồng thủy ào ạt bộc phát: 

- Tú Tú, ta nhớ nàng! Ta nhớ nàng! Ta nhớ nàng! 

Tại thời khắc này, thần trí Dạ Cô Hàn vô cùng thanh tĩnh, rất nhiều chuyện cũ dồn dập ập tới, phảng phất như mộng như ảo nhưng vô cùng chân thật. Trong lòng, đột nhiên có một âm thanh nhẹ nhàng, ôn nhu khe khẽ đọc lên một bài thơ ngắn, một lần lại một lần, tựa hồ vô cùng vô tận, nhẹ nhàng bay bổng phảng phất như mộng ảo: 

"Bất hối thử sinh chủng thâm tình, 

Cam nguyện cô lữ tự phiêu linh 

Trường hận uyên lữ duy mộng lí, 

Trữ phụ thương thiên bất phụ khanh!" 

Tạm dịch: 

Thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng! 

Tú Tú, cả đời này ta chưa từng phụ nàng! Cũng không bao giờ phụ nàng! 

Chu Kiếm Minh điên cuồng hét lớn, như muốn xông lên lăng trì thân thể Dạ Cô Hàn; Lệ Kiếm Hồng hét lớn một tiếng: 

- Đủ rồi! Hắn ta huyền khí đã tận, ngũ tạng bị hủy, không thể sống nổi, nhanh bồng lão ngũ, lập tức đi bắt tiểu nha đầu kia. Chúng ta phải tranh thủ thời gian, việc này không thể chậm trễ. 

Chu Kiếm Minh cùng nữ tử kia bi phẫn hét lớn một tiếng, mỗi người ôm lấy một người bị thương lão Tứ cùng lão Ngũ, nhanh như chớp hướng về phía Linh Mộng công chúa đang chạy trốn cấp tốc đuổi theo. 

Linh Mộng công chúa dọc đường bị hai nàng lôi kéo chạy nhanh, thỉnh thoảng lại quay đầu lại vội vàng quan sát chiến cuộc, xa xa nhìn thấy Dạ Cô Hàn cả người đầy huyết nhục, đột nhiên ngã xuống, trong nháy mắt này Linh Mộng công chúa điên cuồng hô to một tiếng: "Dạ thúc thúc!" thanh âm cực kỳ thê lương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi