QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Thử nhìn ánh mắt mấy người đối phương, quả thực đều muốn là ăn tươi nuốt sống mình...Nhìn tình huống đặc thù này, lập tức từ đám người bắt cóc Linh Mộng công chúa này dù là một chi tiết nhỏ cũng tra không ra, lấy thực lực của ta cố nhiên không hề sợ hãi bọn người Lệ Kiếm Hồng. Nhưng giờ phút này tâm tình lại có thể nói đã nhẫn nhịn đến cực điểm rồi, lão phu chẳng qua nếu chỉ muốn cứu Linh Mộng công chúa, há có thể để cho các ngươi đem Linh Mộng công chúa ra tới đây? Từ lúc nửa đường liền có thể từ trong tay ba người các ngươi cứu về! Đừng nói cứu người, cho dù xử lý mấy người các ngươi, cũng chính là tốn thêm chút sức mà thôi, thực sự tự tay làm thịt các ngươi rồi. 

Trong lồ ng ngực, Linh Mộng công chúa giãy dụa không ngừng, mở miệng năn nỉ: 

- Tiền bối, xin người hãy giết bọn họ, báo thù cho Dạ thúc thúc, cầu ngươi cứu Dạ thúc thúc... 

Linh Mộng kia bị thần bí nhân ôm vào trong lòng, tuy rằng tự mình không nhìn thấy tiền bối cao nhân kia rốt cuộc hình dáng thế nào, nhưng đáy lòng tự nhiên nổi lên một loại cảm giác an toàn. Chính là tiền bối cao nhân này giống Dạ thúc thúc đang âm thầm bảo hộ cho ta. Chỉ cần có hắn ở đây, ta khẳng định sẽ không có nguy hiểm, lập tức liền lo lắng cho sinh tử của Dạ Cô Hàn. 

Tiếp theo thân thể đột nhiên nhẹ bỗng, bị quăng ra ngoài, lọt vào trong lòng người khác. Con gái vốn nhạy cảm, lập tức từ mùi vị nhận ra được người này đúng là vị khách khanh tiền bối trong hoàng cung, cũng là bằng hữu thần bí một lòng vì phụ hoàng. 

Thì ra Văn tiên sinh cũng tới rồi. 

Có hai vị đại cao nhân liên thủ, tặc tử kia có muốn cũng chạy không thoát, tất nhiên có thể vì Dạ thúc thúc báo thù. Có tiền bối cao nhân như vậy, tất nhiên có thể cứu một mạng Dạ thúc thúc. Chẳng qua là Văn tiên sinh này ôm mình, tuy rằng cũng rất ấm áp nhưng thiếu đi một phần cảm giác uất ức mơ hồ, cùng cảm giác an toàn phát ra từ nội tâm... 

Ý tưởng Linh Mộng công chúa tự nhiên là rất tốt đẹp, chính là ý nghĩ thật sự quá mức kỳ lạ. Thế sự há có thể được như ý muốn. Sự tình phát triển cùng ý nghĩ của nàng khác nhau một trời một vực, cơ hồ sẽ không có nửa điểm giống nhau. 

Bên kia, Văn tiên sinh càng suy nghĩ càng tức giận. 

- Lão già kia, có giỏi lưu lại tên của ngươi. Chúng ta có huyết hải thâm cừu, thủy chung phải chấm dứt. 

Văn tiên sinh hừ một tiếng, biết rõ mình bị oan ức, nhưng cũng không biện giải. Lấy thân phận của hắn, không thèm cùng mấy tên hậu bối biện giải cái gì. Hơn nữa, việc này, cho dù giải thích, có thể giải thích rõ ràng được sao? 

Lại thấy Lệ Kiếm Hồng nói năng lỗ m ãng, trong lòng không khỏi giận dữ, đột nhiên thân mình như tia chớp phóng về phía trước, "ba" một tiếng, mạnh mẽ thưởng cho hắn một cái tát, quát: 

- Tên của lão phu, bằng vào tiểu tử ngươi còn không xứng biết! Hôm nay vì nể mặt Lệ Vô Bi, tha cho mấy tên hậu bối các ngươi rời đi! Nếu còn có mạo phạm, có Chí tôn minh ước, cho dù là Lệ Vô Bi thân tới cũng không thể nào cứu được các ngươi. Cút cho ta! 

Nói xong, ôm Linh Mộng công chúa, thân mình vẫn như cũ đối mặt ba người Lệ Kiếm Hồng, hai chân cũng đã nâng khỏi mặt đấy, chậm rãi nhẹ nhàng bay về phía sau. Trong rừng cây rậm rạp, hắn như có mắt sau lưng, không ngờ một thân cây cũng không có chạm đến, cả người giống như đằng vân giá vụ bay đi. Từ xa xa truyền đến một câu: 

- Chuyển lời tới lão nhân Lệ Vô Bi, nói việc hôm nay, ta họ Văn, nhất định phải tìm hắn hỏi rõ ràng mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi