*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi Linh Mộng công chúa xuất cung, lập tức hỏi thăm tin tức của Dạ Cô Hàn, sau khi nghe được Dạ Cô Hàn được Quân gia Quân Vô Ý cứu đi, Linh Mộng công chúa vui mừng khôn xiết, lập tức tìm ngay tới cửa.
Phía sau Linh Mộng công chúa còn có ba vị lão đầu thở hổn hển đi theo, chính là Phương Hồi Sinh đứng đầu Tam đại thần y nổi danh đại nội. Thị vệ đi theo phía sau ba người mang theo hòm thuốc, một đường đi tới.
- Dạ thúc thúc...
Linh Mộng công chúa cơ hồ chính là xông thẳng vào nhà Quân gia, trực tiếp chạy như bay vào trong, trong mắt không tồn tại người khác, lo lắng vạn phần, hướng về phía Quân Vô Ý hỏi:
- Quân Tam thúc, Dạ thúc thúc đâu ạ? Thúc ấy ở nơi nào ạ?
Cuối cùng còn biết hỏi người, không tính là rất thái quá!
Quân Vô Ý cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu. Linh Mộng công chúa như rơi xuống hầm băng, trước mắt tối sầm, cơ hồ ngã sấp xuống, nói một tiếng:
- Chẳng lẽ, Dạ thúc thúc đã…
- Công chúa điện hạ không cần suy đoán lung tung, Dạ huynh tuy rằng thương thế trầm trọng, nhưng trước mắt còn chưa ảnh hưởng tính mạng. Ta đã an trí hắn tại tiểu viện của Khương Lâm, ai.... Vô Ý không dám giấu diếm công chúa, Dạ huynh tính mạng mặc dù không việc gì, nhưng tình huống phi thường không ổn.
- Vì cái gì? Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào ngươi mới có thể đáp ứng? Ngươi rốt cuộc muốn ta làm sao? Ngươi nói đi! Vô luận là cái gì ta đều đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi nói yêu cầu.
Linh Mộng công chúa tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng, nhưng vẫn ánh lên vài phần hi vọng, hỏi.
- Không có gì cả, tất cả không có ý nghĩa gì, đơn giản là, ta không tin được ngươi!