Lúc trước Linh Mộng công chúa tuy rằng phát ra huyết thệ, ngoài Quân Khương Lâm sẽ không lấy ai khác, nhưng tuyệt đối là vì tình thế bức bách, cũng không có nửa điểm cam tâm tình nguyện. Lấy hiểu biết của mình đối với nàng, Linh Mộng công chúa với Quân Khương Lâm cho tới bây giờ không có nửa điểm hảo cảm, thậm chí là ghét cay ghét đắng. Như thế nào mới có chốc lát, cũng chỉ như mình vừa mới nháy mắt xong, hai người này cư nhiên bắt đầu tranh giành tình nhân như trong truyện cổ tích? Hơn nữa mùi thuốc súng còn nồng như vậy, hoàn toàn không để ý tình nghĩa tỷ muội. Rốt cục là có chuyện gì xảy ra đây?
Khó hiểu a, tương đối khó hiểu a...
Tôn Tiểu Mỹ cảm giác thấy rằng đại não vốn luôn đủ dùng của mình hôm nay lại có chút thiếu thốn...
(Biên: Ý nói là nó vốn thông minh như vậy mà cũng không thể giải thích được việc trên kia ấy mà:0 (4):.)
Quân Khương Lâm rốt cục mệt mỏi khẽ thở dài, buông lỏng bàn tay đang cầm lấy cổ tay Dạ Cô Hàn ra. Thời gian dài như vậy bất kể hậu quả, liên tục truyền linh khí vào, rốt cục cũng ổn định thương thế của hắn. Hiện tại Dạ Cô Hàn, huyền khí trong cơ thể đã bị Quân Khương Lâm trục xuất hoàn toàn, thay vào đó trăm phần trăm đều là thiên địa linh khí đậm đặc.
Hơn nữa, chỗ xương bị gãy cũng được Quân Khương Lâm cực kỳ cẩn thận dùng linh khí bao bọc, chỉ cần không cố ý hoạt động thân thể, động đến chỗ xương gãy của hắn, trong thời gian ngắn quyết không xảy ra vấn đề.
Quân Khương Lâm cực kỳ mỏi mệt, mở to mắt, nhìn ba nữ tử trước mặt, nản lòng thở dài, có một loại cảm giác không muốn nói chuyện. Trong mắt Quân đại sát thủ, một nữ tử có thể sánh với một ngàn con vịt, có khả năng làm cho người ta choáng váng, còn như ba nữ nhân cùng một chỗ...
(Biên: 3 nữ nhân mà cũng 1 chỗ với mình thì:0 (4):. Hê hê 4P a:13:.)
Đây chính là việc phi thường kh ủng bố! Nhất là, thời điểm đối diện chỉ có một nam nhân. Vận mệnh nam nhân này, sao quá sức bi thảm.
- Sao rồi?
Linh Mộng công chúa đi tới trước mặt hắn, thần sắc toát ra vẻ lấy lòng.
Quân Khương Lâm không chút khách khí chỉ vào Linh Mộng công chúa.
- Lấy sự tình hôm nay mà nói, hoàn toàn đều là hi sinh không cần thiết. Đều là do ngươi tạo thành kết quả như thế! Dạ Cô Hàn căn bản sẽ không bị thương nặng như vậy, càng không thể tàn phế, thậm chí còn có cơ hội toàn thân trở ra! Nhưng bởi vì ngươi ngu muội, khiến cho hắn trở thành như bây giờ. Ngươi cho rằng ngươi vì Dạ thúc thúc cầu thầy thuốc trị bệnh, không tiếc huyết thệ hi sinh mình vì hắn, nhìn qua rất cảm động sao. Ta lại vẫn vì Dạ Cô Hàn mà ấm ức. Tình huống bi thảm của hắn hôm nay, thật sự là không đáng, rất là oan uổng rồi!
- Chuyện hôm nay, ta cũng từ miệng hai nàng biết một chút. Linh Mộng công chúa điện hạ, ngài cũng là một Kim Huyền huyền giả, trong mắt người bình thường cũng xem như một cao thủ, một cường giả! Gặp ám sát bắt cóc, sao ngươi không chạy trốn cơ chứ? Dạ Cô Hàn đã vì ngươi chặn tất cả địch nhân. Mà địa phương xảy ra sự việc cách Hoàng Thành, thậm chí cách mấy đại thế gia không xa, ngài vì cái gì mà không chạy?
- Hết thảy biểu hiện tôn trọng của ngươi, nước mắt của ngươi, ngươi biết không? Chính là vì điều không hợp với thực tế này mà hại Dạ Cô Hàn trở thành bộ dáng như bây giờ!
- Trong nháy mắt phát sinh sự tình kia, điều duy nhất ngươi nên làm, cũng là chuyện quan trọng nhất, chính là nắm bắt thời cơ, chạy thật nhanh! Ngươi chạy trốn càng nhanh, chạy càng xa, Dạ Cô Hàn mới có thể càng thoải mái. Suy nghĩ của ngươi khi đó, không nên là an nguy của Dạ Cô Hàn, hoặc là cái gì "không thể bỏ rơi Dạ thúc thúc, còn mình chạy trốn"! Mà vì chính an toàn của ngươi, bởi vì Dạ Cô Hàn là vì ngươi! Chỉ cần ngươi an toàn, Dạ Cô Hàn muốn thoát thân cũng không có gì là khó khăn. Ngay cả khi không thể toàn thân trở ra, cũng quyết không đến mức bị thương như thế này. Nhưng ngươi có làm như vậy không? Ngươi không có! Ngươi chỉ biết quay đầu lại, mãi cho đến khi Dạ Cô Hàn trọng thương, ngươi cư nhiên không chạy được trên dưới trăm trượng. Nếu không có Tiểu Nghệ cùng Tôn tiểu thư hai người lôi kéo ngươi chạy, phỏng chừng ngươi ngay cả khoảng cách ấy cũng chạy không được...Trong đầu ngươi là bã đậu à? Nghĩ muốn làm gì hả?
Quân Khương Lâm mắng không chút khách khí, răn dạy không chút lưu tình, Linh Mộng công chúa mắt đỏ lên, như muốn bật khóc.