QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Ngay khi toàn thành loạn thành một đoàn, Quân tam thiếu xuất hiện. 

Trang phục so với nhiều tên ăn mày còn có chỗ không bằng, Quân đại thiếu gia vừa hiện thân xuất hiện ở trong tiểu viện của mình, lập tức liền giống như quỷ chết đói đầu thai, vội vàng như nhà có tang lớn, gấp rút như cá lọt lưới, dùng một loại siêu tốc độ giống như tốc độ ánh sáng, "xoát" một tiếng chạy vào phòng bếp lớn của Quân gia. 

Điều này làm cho tiểu la lị (phiên âm của lo li = lo lita:88:) Khả Nhi mấy ngày qua vẫn lấy nước mắt rửa mặt bị dọa đến nhảy lên một cái, còn chưa kịp ngạc nhiên vui mừng xoay người lại, chỉ thấy được thiếu gia nhà mình đã lần nữa mất bóng. 

Khả Nhi nhanh chóng báo cho Quản Thanh Hàn, Quản Thanh Hàn vội vàng phái người đi báo cho Quân Vô Ý: Quân tam thiếu gia đã trở lại, bình yên vô sự. 

Sau đó hai nàng theo phương hướng Quân Khương Lâm biến mất một đường đuổi theo, đến khi đến phòng bếp, nhất thời giật nảy mình. 

Chỉ thấy Quân đại thiếu quần áo tả tơi, đầu tóc rối bù mặt mũi bẩn thỉu, sắc mặt chỗ xanh chỗ trắng, hai cái vành mắt đen ngòm cực kỳ giống con gấu mèo, hai cái bàn tay đen thui như chân gà. Một đôi giày đã lộ ra đầu ngón chân. Thân hình hắn chật vật như vậy nhưng mà không trì hoãn chút nào, lên xuống như bay nhanh chóng giống như tia chớp. Tay trái cầm lên một con cá hấp, trực tiếp tống một cái vào trong miệng, tiếp theo bên kia miệng lôi ra một bộ xương cá bỏ đầu hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Tay phải cầm một tảng thịt bò lớn, cơ hồ không thấy nhai, một miếng lại một miếng không ngừng đưa vào trong miệng. Trước mặt bày ra một bát nước canh, thỉnh thoảng "ế" một tiếng kỳ quái (bị nghẹn:61:), sau đó trực tiếp cúi đầu, như "trường kình hấp thủy" (cá voi hút nước), mang phân nửa đầu ấn vào trong bát lớn, chỉ nghe "hốt" một tiếng, liền vơi đi nửa bát. 

Dưới đất đã là một đống xương, xương cá, xương heo... 

Trong phòng bếp, mấy người đầu bếp mập mạp như bị sét đánh, một cách ngây ngốc nhìn vị thiếu gia giống như quỷ chết đói đầu thai này, bộ mặt đầy mỡ một trận co rút. Cái cách ăn uống này cũng quá là tài năng a! 

Ta kháo! Cho dù là một con heo, không không, cho dù là một con dã trư, cũng ăn không hết nhiều như vậy a! Càng thêm nhanh không chịu nổi như thế a! Cái tốc độ ăn uống kinh khủng này, mọi người thấy đều quáng mắt! 

Quản Thanh Hàn đi theo Khả Nhi một đường vội vàng chạy tới, trong lòng rất là tức giận: Ngươi cái tên hoàn khố đệ tử này tới nơi nào cũng không biết trước hết phải nói cho người trong nhà biết ư? Cứ như vậy một lần đi ba ngày mà không có tin tức. Muốn khiến cho mọi người nóng ruột đến chết hay sao? Ôm tâm thái "trường tẩu bỉ mẫu" (chị dâu như mẹ) muốn đến giáo dục một chút tiểu thúc tử (em chồng), nhưng sau khi đến, trực tiếp trợn mắt há mồm, sau đó lại càng hoàn toàn nói không nên lời. 

Ăn uống bậc này khiến Quản đại tiểu thư trọn tròn mắt che lại cái miệng nhỏ nhắn, bộ mặt có vẻ mặt như gặp quỷ. Cái này đối với băng sơn mỹ nhân luôn luôn lãnh nhược băng sương, Thái Sơn đổ trước mặt nhưng sắc mặt không thay đổi như Quản Thanh Hàn mà nói, có lẽ là lần đầu tiên xuất hiện ở trên mặt nàng. 

Khả Nhi mở ra cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, thần sắc ngơ ngác kinh ngạc, cơ hồ có thể nhét vào hai quả trứng vịt lớn. 

Rốt cục, Quân Khương Lâm thỏa mãn thở dài. Một đầu cúi xuống, đột nhiên "hốt" một tiếng, nửa bát canh còn lại rốt cuộc không thấy đâu nữa, lộ ra đáy bát trơn bóng sạch sẽ. 

Nhấc chân lên, đá văng hết các loại xương cơ hồ chôn vùi đến mắt cá chân mình, Quân Khương Lâm "ợ" một tiếng lớn đầy thỏa mãn. Thuận tay lấy ra một cái phi đao xinh xắn, thong thả ung dung xỉa răng. Đảo mắt lại thấy được sắc mặt mọi người ánh mắt đều là cực kỳ quái dị, không khỏi khó hiểu nói: 

- Vì sao đều nhìn ta vậy? Chẳng lẽ trên mặt ta có mọc hoa hay sao? 

Mọi người đồng thời im lặng. 

Mọi người nhất thời im lặng, một hồi lâu vẫn cứ không nói gì. Đối mặt với da mặt dày như thế, có thể nói mới là lạ đấy! 

- Ngươi mấy ngày qua, đã đi đâu, làm gì? 

Vẫn là Quản Thanh Hàn thân là đại tẩu đầu tiên tỉnh lại, cố tình uy nghiêm thẩm vấn nói. 

- Ta mấy ngày nay? A ha ha 

Quân Khương Lâm tức khắc liền đoán được chuyện gì, vẻ mặt thở gấp lắc lắc đầu: 

- Ta rất là bận a, bận đến mức thậm chí muốn chết a, đâu có giống như các ngươi. Ăn no rồi ngủ, ngủ chán lại ăn, ngoại trừ giải quyết một chút vấn đề s1nh lý, những cái khác cái gì cũng không quản. 

Cái này gọi là lời nói gì? Quản Thanh Hàn bộ mặt hàn sương, âm thanh nghiêm khắc nói: 

- Ngươi nói cái gì? 

- Ta nói cái gì? A a, ta là nói đại tẩu cùng Khả Nhi thật là càng ngày càng xinh đẹp a. Ta mỗi lần nhìn thấy các nàng, cũng sẽ không nói chuyện. Đặc biệt là đại tẩu, hơn cả thanh lệ, còn càng ngày càng trẻ ra, về sau khi trông thấy đại tẩu, ta mạn phép gọi tỷ là đại mỹ nữ, người khác không biết được, khẳng định cho rằng tỷ là muội muội ta đó. 

Quân Khương Lâm vội vàng bổ cứu bằng một trận hoa ngôn xảo ngữ cùng hồ thuyết bát đạo. 

Quản Thanh Hàn cùng Khả Nhi nghe vậy liền một trận ngạc nhiên. Biết rõ tên tiểu tử bại hoại này trong mười câu nói ít nhất có tám câu là "chém gió", nhưng nghe hắn khen ngợi hai người mình xinh đẹp, lại vẫn là có chút thầm vui mừng hoan hỷ, vừa là tức giận sau đó lại là buồn cười, trừng mắt nói không ra lời. Một hồi lâu, Quản Thanh Hàn vẫn cố nhịn cười, nói: 

- Đợi Tam thúc trở về, xem ngươi dễ chịu ra sao! 

Nói xong, lôi kéo Khả Nhi, nghênh ngang rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi