- Bàn tử, sau khi ta đi, ngươi cần phải quản lý Quý Tộc Đường cho tốt, gánh trách nhiệm này cho ta. Mặt khác, ta đưa cho ngươi vài viên dược hoàn, ngươi cứ cách một đoạn thời gian thì đem ra đấu giá một lần, nhớ chú ý giữ bí mật. Sau khi đấu giá, tất cả tiền bạc kiếm được liền đi mua những dược liệu cao cấp mà ta viết ra trên tờ giấy này, thậm chí dược liệu có tác dụng gần giống cũng phải cật lực thu gom cho ta, nhưng đừng tiếp tục dùng biện pháp thu mua dược liệu như lần trước nữa, không nên ra mặt làm đầu đề chuyện phiếm cho người khác nói này nói nọ!
Quân Khương Lâm giao cho bàn tử một lọ Bách Giải đan, một lọ Huyền Dương đan, một lọ Thiểu Âm đan, nhiêu đây đủ cho hắn thu một số lãi khổng lồ. Riêng về Thập Niên đan có thể tăng trưởng công lực tất nhiên là không bán ra rồi, chỉ cần ba loại đan dược này thôi là cũng đủ gây náo loạn kinh thành rồi!
- Còn Dương Mặc, chuyện mua bán của Quý Tộc Đường, đệ không cần phải nhúng tay vào! Tuy nhiên, nếu hoàng thất tới Quý Tộc Đường, bất luận bọn họ có đưa ra yêu cầu gì, bất chấp là quá phận hay không quá phận, hợp lý hay không hợp lý, tất cả đệ đều phải ra mặt xử lý. Dù sao thì lấy thân phận của Đường Nguyên thì khó mà xử lý tình huống này, hiểu không?
- Ta có thể... tuy nhiên...
Tiểu Mặc vô cùng nghi hoặc.
- Không có tuy nhiên cái gì hết, cứ quyết định vậy đi!
Quân Khương Lâm trực tiếp cắt lời hắn, kết luận luôn:
- Nếu ngươi không tự mình xử lý được thì trở về thỉnh giáo Bình Đẳng Vương gia, phụ thân của ngươi. Xong, việc này coi như đã định, không cần nói tới nói lui nữa!
Sau đó, mọi chuyện được quyết định, Tiểu Dương ôm tâm sự nặng nề mà đi ra ngoài. Quân Khương Lâm hướng Đường Nguyên mà nói:
- Nếu có mua bán liên quan đến hoàng thất, ngươi đều phải giao cho Dương Mặc, nếu có hại cũng chẳng sao, càng không cần để ý đến tổn thất, hiểu không?
- Không cần để ý, đây là đạo lý gì? Nếu người trong trong hoàng thất đến đây đập phá, tiểu quỷ kia đối phó không nổi vậy thì chẳng phải chúng ta bị xúi quẩy sao?
Vẻ mặt Đường bàn tử như đang phán xét, đối với quyết định của Quân Khương Lâm khó hiểu vô cùng.
- Ta không cần ngươi phải hiểu, chỉ cần ngươi một mực chấp hành là được!
Quân Khương Lâm giận dữ trừng mắt nhìn hắn, tuy lần Kim thu tài tử yến trước, một nhà Bình Đẳng Vương không tham gia, nhưng trước việc Quân Khương Lâm cố tình châm ngòi gây mâu thuẫn như vậy cũng vẫn bảo trì sự im lặng.
Không thể không nói, quả thật Bình Đẳng Vương gia khá cao tay khi vẫn lựa chọn im lặng.Tuy nhiên, một chiêu này đối với Quân Khương Lâm lại không có tác dụng gì. Ngươi bảo trì bình thản sao?Tốt, ta đây lại châm thêm vài mồi lửa nữa!
Ngươi nghĩ xuất ra một số vàng, chiếm lấy danh nghĩa cổ đông rồi bắt ta kiếm tiền cho ngươi sao? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Nếu không đem ngươi cột vào chiến xa cùng với Quân gia thì tại sao ta phải kiếm tiền không công cho ngươi chứ?
Làm như vậy mặc dù có hơi chút không quang minh chính đại, lợi dụng một đứa bé hình như cũnh hơi hèn hạ một chút. Tuy nhiên, nếu mọi chuyện tốt đẹp thì chính là ta đã giúp ngươi bồi dưỡng ra một đế vương nha!
Như vậy còn chưa đủ sao?
Tuy bàn tử chưa rõ ý tứ của hắn, nhưng nhìn thấy Quân Khương Lâm tức giận, hắn liền gật lia gật lịa. Ngay cả bản thân hắn cũng hiểu được: Vị huynh đệ thân thiết từ nhỏ này, cũng là người chung chiếc thuyền với hắn, từ trước tới giờ làm gì có kiểu không giận mà uy này đối với hắn?
Quân Khương Lâm chuyển hướng tới Tống Thương:
- Tống Thương, trong khoảng thời gian này, rượu do ngươi nhưỡng ra chỉ để dùng trong nhà, không cần nhiều lắm, hiểu chưa? Mặt khác, buổi tối, an toàn của Quý Tộc Đường do ngươi phụ trách, cần phải đảm bảo chắc chắn không có vấn đề gì xảy ra!
- Ta hiểu rồi sư phụ...
- Hải Trầm Phong, trong thời gian ta đi vắng, ngươi phải làm cho toàn bộ hắc đạo của kinh thành trở thành một thế lực bền chắc như thép! Điều ta muốn không phải là chiến lực các ngươi mạnh mẽ bao nhiêu, mà chính là trình độ thu thập tình báo! Hiểu ý ta không? Ví dụ như ăn mày nơi cổng thành, người tán gẫu đầu phố, người châm rượu trong tửu quán, các nơi công cộng đều phải an bài người của mình. Cần lợi dụng tất cả những thứ này để thu thập những tin tức tình báo có giá trị nhất. Nhớ kỹ, tình báo, là thứ quan trọng nhất, sau khi vấn đề tình báo ổn thỏa, ngươi mới lo đến vấn đề chiến lực. Hiểu không?
Trong mắt Quân Khương Lâm lóe ra hàn quang, đoạn phân phó này cơ hồ như hắn nói ra cẩn thận từng chữ một. Vấn đề này chính là mục tiêu của hắn khi hắn quyết định thống trị toàn bộ hắc bang của kinh thành. Vì vậy, hắn muốn Hải Trầm Phong phải hoàn toàn hiểu rõ!
- Ta hiểu rồi, công tử cứ yên tâm, Hải Trầm Phong ta sẽ đem toàn bộ hắc bang trong kinh thành tạo thành một lực lượng tình báo không chỗ nào mà không biết không thông!
Hải Trầm Phong hoàn toàn minh bạch rồi ý của Quân Khương Lâm, trịnh trọng hồi đáp.
- Vậy thì quá tốt!
- Việc cuối cùng, cũng là việc quan trọng nhất mà ta không yên tâm được, đó là an toàn của Quân gia. Việc này sẽ do hai người Hải Trầm Phong và Tống Thương phụ trách. Ta chỉ nói một câu thôi: Bất cứ tình huống nào ngoài ý muốn đều không được xảy ra! Bất cứ tình huống nào, hiểu chưa?
- Công tử yên tâm! Nếu có người muốn đối phó Quân gia, trừ khi bước qua xác chết của hai người chúng ta!
Hải Trầm Phong và Tống Thương đồng thời đáp ứng.
- Tốt! Như thế ta mới yên lòng...
Quân Khương Lâm nói xong thì lấy ra một bình sứ:
- Đan dược bên trong mỗi người nhận ba viên, tất cả ăn vào, có thể làm tăng trưởng tu vi huyền khí tinh thuần thêm mười năm! Đường Nguyên, ngươi có thể nhờ Hải Trầm Phong giúp đỡ ngươi! Ta nói thêm, việc này là việc cơ mật, bất cứ ai cũng không được tiết lộ!
Ba người đồng thời đáp ứng, trong mắt ai cũng lộ ra thần sắc cuồng nhiệt. Chỉ cần ăn vào là tăng trưởng mười năm công lực huyền khí, đây chính là chuyện thần kỳ dị thường, kể cả Đường mập mạp tuy không chú trọng vào vũ lực mà còn như thế, huống chi hai đại Thiên Huyền cường giả Hải Trầm Phong và Tống Thương.
- Tất cả mọi người giải tán đi, các ngươi đi lo việc của mình đi, chiều nay khi xuất chinh cũng không cần các ngươi đưa tiễn...
Quân Khương Lâm phất phất tay, trong mắt lộ ra thần sắc kỳ quái, từ từ nói:
- Nếu mọi việc đều thuận lợi, đến khi ta trở về, ta phải... ha ha ha...