QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Trong lúc nàng nói, chẳng biết từ lúc nào, Quân Khương Lâm đã xoay người lại, con mắt sáng lóng lánh chăm chú nhìn nàng, trong mắt không có lỗ m ãng như trước đây, thậm chí không có một điểm sợ hãi. Chỉ rất bình tĩnh, rất thâm thúy, mang theo vài phần suy nghĩ. 

Từ khi tiếp cận xã hội phong kiến, có thể thấy nữ nhân hiểu biết như Quản Thanh Hàn, không có bao nhiêu. Điều này làm cho Quân Khương Lâm có cảm giác hơi kinh ngạc. 

- Kỳ thật trên đời này, tuyệt đại đa số nam nhân, đều sống quá mệt mỏi. Hơn nữa, cũng chưa chắc có giá trị gì. 

Trong mắt Quản Thanh Hàn hoang mang, lại có cảm giác kiên định, thậm chí có một chút bất cần, dường như, trên đời này cái gọi là truy cầu của nam nhân, trong mắt của nàng, còn chưa đáng nhắc tới. 

- Như vậy, tỷ cho rằng, trên đời này. Tất cả là vì cái gì? Hay có thể nói, cần phải là cái gì? 

Quân Khương Lâm suy nghĩ sâu xa nói. 

- Ta cũng không biết người khác vì cái gì, cũng không có tư cách đại biểu cho họ, nhưng ta biết bản thân mình. 

Quản Thanh Hàn chậm rãi nói, trong mắt ngời sáng: 

- Ta Quản Thanh Hàn chỉ là một nữ tử yếu đuối, hơn nữa, thế sự trêu người, chỉ sợ cả đời này ta cũng không có tư cách giúp chồng dạy con. Bây giờ mong muốn duy nhất của ta, chính là an ổn một chỗ, thì kiếp này cũng đủ rồi. 

Đúng vậy, Quản Thanh Hàn ta chỉ cầu yên ổn một chỗ mà thôi. 

Năm đó, vì gia tộc mà đính hôn với Quân Mạc Ưu; tuy chưa từng gặp mặt, nhưng vì gia tộc, vì cha mẹ, ta không thể lựa chọn. 

Bởi vì, khi đó ta nguyện ý vì cha mẹ mà hy sinh. 

Cho nên, trong lòng ta hết sức bình thản. 

Từ đầu đến cuối, cũng chỉ gặp Quân Mạc Ưu hai lần mà thôi, tuy nhiên chưa nói tới tình cảm gì cả. Nhưng lúc đó ta cũng đã biết rõ, Quân Mạc Ưu, thật sự là một vị nam nhi tốt, so với những vị trượng phu khác! Vả lại, đã định thân (đính hôn), tự nhiên phải tiếp nhận vận mệnh. 

Về sau khi Mạc Ưu chết trận, khi đó ta chỉ cảm thấy, như thế mới là một nam nhi hảo hán, đáng giá cho ta giao phó. 

Cho nên, ta nguyện ý vì Quân Mạc Ưu vị anh hùng đế quốc, đến ở Quân gia, tự nhận thân phận của mình; lúc đó, cũng bởi vì chán nản với gia tộc, nhưng là trọng yếu nhất, Quân Mạc Ưu là một vị anh hùng khí khái. Cho Quản Thanh Hàn ta có cảm giác, nếu vì thế mà giải trừ hôn ước. Ta thực có lỗi với lương tâm của mình! 

Sự thật lựa chọn của ta vào lúc đó chính là như thế. Tuy nhiên thực sự quá cô đơn, tịch mịch. 

Nhưng, trong lòng ta vẫn yên bình. 

Lúc này đây, vì thúc chất Quân Khương Lâm có thể bình an trở về nhà, ta không tiếc dùng tấm thân yếu đuối tiến đến Thiên Nam, chuẩn bị tinh thần ứng phó, vô luận như thế nào, không tiếc bất cứ giá nào... Có thể giúp cho hai thúc cháu Quân Khương Lâm có thể bình yên trở lại phương bắc, ta đã chuẩn bị tốt cho sự hy sinh của mình. 

Điều này, cũng hướng tới bình an yên ổn mà thôi! 

Trừ lần đó ra, ta không tiếp tục thỉnh cầu hắn nữa! Duy lần này mà thôi! 

Quân gia, đối đãi với ta như thế, nếu ta trơ mắt nhìn Quân Vô Ý, Quân Khương Lâm hai chú cháu vì ta mà mất mạng, Quản Thanh Hàn ta chính là không bằng cầm thú! 

Còn nữa, còn có một nguyên nhân cực kỳ bí ẩn, Quân Khương Lâm đối với mình tựa hồ rất có tình ý, bản thân mình trước kia có thể lạnh lùng, không thèm để ý chút nào, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, lại luôn cảm thấy tâm thần bất ổn, nhất là ngày trước Quân Khương Lâm xuất thủ trợ giúp mình đột phá giới hạn, tu vi Huyền khí tăng lên, giữa hai người như có như không tiếp xúc da thịt, càng làm cho Quản Thanh Hàn nửa đêm nằm mộng kì lạ (:0 (121): có mơ giống ta không nhỉ). Gần đây càng làm cho Quản Thanh Hàn hoảng sợ, chẳng may....(hehe) 

Cho nên, không bằng nương theo hành trình tới Thiên Nam lần này kết thúc mọi chuyện. Chặt đứt thị phi trần thế, dùng tấm thân băng thanh ngọc khiết, báo đáp ân tình sâu nặng của Quân gia, cũng cắt đứt lòng si mê của cậu em! 

Như thế tất cả đều cắt đứt, lòng ta sẽ lại yên bình! 

Nề nếp Quân gia không thay đổi, gia phong Quản gia cũng không bị ảnh hưởng. Hai nhà danh tiếng được giữ nguyên, cứ như vậy mà gần nhau. Về phần bản thân mình, chẳng phải lo lắng nữa! 

- Không sai! Nói rất hay! Nói được là rất tốt! Ha ha ha. 

Quân Khương Lâm đột nhiên cười to: 

- Cho nên giết người cũng tốt, cứu người cũng được, chỉ cầu trong tâm yên bình, không phụ cả đời này dập vùi trong hồng trần! Quân Khương Lâm Ta cả đời này, không là anh hùng, không là dân đen, chỉ cầu bình an! Bất kì việc gì, đều hướng về lòng mình mà thực hiện! Làm gì phải lo lắng nhiều như vậy? Cái gì quốc thái dân an. Cái gì đại sự thiên hạ, đều là chó má mà thôi! 

- Cả đời này, làm theo ý mình, ta không cần phải kiêng nể gì cả! Ta chính là muốn vô câu vô thúc! Vô luận là người phương nào, đều là mơ tưởng khi muốn đoán ra ý nghĩ của ta, vô luận ngươi là ai đều là mơ tưởng khi muốn trói buộc hành vi của ta! Thế gian chê khen. Mọi người chỉ trích, với ta có quan hệ gì? Dùng mục tiêu của ta, khoái ý ân cừu, dùng ý nghĩ của ta, tung hoành thiên hạ! Chỉ cầu, không thẹn với lương tâm, chính là đỉnh thiên lập địa! Cuộc đời này, vậy là quá đủ! 

Quân Khương Lâm cười ha ha, vô tình được Quản Thanh Hàn giải khai tâm kết của mình, cảm giác cực kỳ thoải mái. 

Quân Đại Thiếu gia bên này cười thống khoái, nhưng bên này Quản Thanh Hàn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ lại khiếp sợ không thôi. Phía sau bốn đội phó Tàn Thiên Phệ Hồn cảm nhận được biến hóa của Quân Khương Lâm. 

Quân Khương Lâm trước mắt, tựa hồ trong nháy mắt hắn biến hóa kinh người! 

Từ một tên thế gia công tử lòe loẹt hào nhoáng. Đột nhiên trở thành một vị ẩn sĩ cao nhân, loại biến hóa này không thể nghi ngờ vô cùng đột ngột, nhưng mà, ngay sau đó đột ngột lột xác, lại từ cao nhân ẩn sĩ, thoắt cái liền biến thành một vị cường giả hàn ý liên miên!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi