*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ba người Đông Phương Vấn Tình nhất thời giật mình mở to mắt. Theo như lời đồn hắn là một tên công tử quần áo lụa là, tội ác tày trời, táng tận lương tâm.
- Rác rưởi!
Quân Khương Lâm mặt mũi xám xịt, giận dữ nói:
- Kẻ nào dám nói ca ca ta như thế? Ta mà là loại người này à! Thậ...t thật là chuyện cười lớn nhất thiên hạ. Cực kỳ hoang đường! Ca tuổi còn trẻ đầy triển vọng, thích làm vui người khác, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong. Ở Thiên Hương thành cũng là một trong số những người đức cao vọng trọng, hiệp cốt nhu tràng, kiếm đảm cầm tâm, có thể nói là tiếng lành đồn xa, người người đều biết, cái tin đồn kia...
Độc Cô Tiểu Nghệ "Ha" một tiếng, ôm bụng đứng lên.
Ba người Đông Phương Vấn Tình khuôn mặt vốn đã tràn đầy khiếp sợ nhưng ngay sau đó cũng trở nên co giật, Đông Phương Vấn Kiếm trừng mắt quát:
- Thằng nhóc này, con xưng ca với ai đấy? Lão tử là cữu cữu của ngươi đó! Một điểm tôn trọng cũng không có!
Quân Khương Lâm vân vê tóc mai, vô cùng phiền muộn nói:
- Thân phận của các ngươi à, cái này... cứ bình tĩnh. Đợi Tam thúc ta đến rồi xác nhận cũng không muộn.
Ba đại Thần Huyền nhất thời râu tóc dựng ngược, hai mắt trợn trừng, vô cùng buồn bực, nói thế này là ý gì đây, lẽ nào tên Tam thúc hỗn trướng của ngươi không xác minh thì thân phận cữu cữu của bọn ta cũng sẽ không được công nhận sao?
Đêm đó, doanh trướng được dựng lên. Đương nhiên ba người Đông Phương Vấn Tình không chút khách khí độc chiếm ba chỗ.
Buổi tối, Độc Cô Tiểu Nghệ cùng Quản Thanh Hàn lén lút chạy ra ngoài, một người canh chừng cho một người tắm. Hai người cảm thán không thôi, đây quả là cơ hội tốt tránh việc Quân đại thiếu gia rình trộm, hiện tại hắn đang rất "hứng thú" bồi tiếp ba vị cữu cữu nói chuyện, trong lòng cảm thấy phiền muộn vô cùng, không khỏi thở dài một hơi, hận không thể đem ba vị cữu cữu trước khi xác định thân phận này đánh ngất xỉu quẳng ra khỏi doanh trướng.
Quân Khương Lâm trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc:
- Đừng nghĩ các ngươi là cữu cữu của ta thì muốn làm gì cũng được nhá? Nếu không phải là không thể đánh các ngươi thì ta đã sớm động thủ rồi!
Cho nên kế hoạch không khỏi phải thay đổi một chút a!
Đã không thể làm theo kế hoạch đã được định sẵn, lại còn phải hao tổn tinh thần kinh khủng để nói chuyện phiếm...
Nguyên lai nói chuyện phiếm cũng là một việc hao tổn tâm lực của con người a......
- Nói như vậy, lần này các ngươi đến Thiên Nam chính là đi vào một cái bẫy giăng sẵn? Thậm chí còn là thập tử nhất sinh?
Đông Phương Vấn Tình sắc mặt ngưng trọng hỏi.
- Có cạm bẫy hay không bây giờ vẫn còn khó nói, bất quá lần đi Thiên Nam này, đúng là cừu gia tụ hợp a.
Quân Khương Lâm cười hắc hắc:
- Hơn nữa cừu gia của chúng ta cũng không phải người bình thường, ví như Phong Tuyết Ngân Thành này, Huyết Hồn Sơn trang cũng được tính là một trong số đó; ngoài ra, hừ hừ...., mấy tên tiểu tử được bố trí vào quân doanh chuyên để gây rối... cái này không đáng để ý.
Ba người đồng thời hít một hơi lãnh khí:
- Phong Tuyết Ngân Thành thì rõ rồi, nhưng còn Huyết Hồn sơn trang là chuyện gì đây?
Quân Khương Lâm cười khổ một tiếng, đem tất cả đầu đuôi nguyên căn sự tình nói qua một lượt, sau đó, bất đắc dĩ nói tiếp:
- Đại tẩu lần này vốn không nên đi theo chúng ta đến Thiên Nam, nhưng vì lo lắng cho hai thúc cháu nên nàng mới làm vậy; dụng tâm của nàng thế nào ta há lại không thể nhìn ra? Nếu không như vậy thì lấy tính cách một người luôn lãnh đạm với thế sự như nàng sao lại có thể lấy cái chết của mình để uy hiếp, bắt ta phải cho nàng cùng đi tới Thiên Nam? Chuyện này từ lâu ta đã nghĩ đến; bất quá còn đang phân vân đối sách mà thôi.
- Tên nhi tử hỗn trướng của Lệ Tuyệt Thiên không ngờ muốn cướp cháu dâu của bọn ta? Rác rưởi! Đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi!
Quân Khương Lâm vừa nói xong, ba người Đông Phương Vấn Tình nhất thời nhảy dựng lên. Vẻ mặt đầy căm phẫn, không kìm nén được!
- Đợi khi tới Huyết Hồn sơn trang, lão phu không nói hai lời, trực tiếp đem tiểu tử kia thiến đi! Để cho hắn hết si tâm vọng tưởng, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Con mẹ nó, cũng không nghĩ tên tiểu tử *** chó đó lại có cái đức hạnh tới mức này.
Đông Phương Vấn Đao căm giận tay chặt xuống một cái.
Quân Khương Lâm ách một tiếng, hắn thế nào cũng không có nghĩ ba vị cữu cữu trước mặt lại phản ứng dữ dội như vậy.
- Khương Lâm, ngươi nói "đại tẩu" kia có phải chính là nữ oa nhi băng lãnh ở cùng chỗ với ngươi hôm nay?
Đông Phương Vấn Tình cẩn thận dò hỏi.
- Đúng, chính là nàng.
Quân Khương Lâm thuận miệng đáp một tiếng, hắn cảm giác cố gắng nói chuyện với ba vị cữu cữu này thêm cũng chẳng mang lại kết quả gì, trời đã về khuya, hắn có chút buồn ngủ rồi.
- Haizz, cũng là một oa nhi mệnh khổ a. Đáng thương thay còn chưa gặp qua vài lần thì trượng phu đã hy sinh rồi, cũng vì một lời đính ước với người đã mất mà tới ở tại Quân gia các ngươi. Với một nữ tử như hoa như ngọc như vậy mà nói, đúng là uổng phí tuổi thanh xuân của mình mà, khuê phòng lẻ bóng, âu cũng khó tránh khỏi đau khổ a?
Đông Phương Vấn Tình thương xót thở dài một tiếng, rồi yên lặng than vãn không thôi.
Đông Phương Vấn Kiếm trên khuôn mặt gầy gò lãnh khốc xuất hiện nét tiếu ý, nói:
- Khương Lâm này, theo ta thấy oa nhi này thiên đình đầy đặn, mi thanh mục tú, thân thể thướt tha. Chính là một "nghi nam chi tương" (nói về người có mông to ^^!), lại nói, lớn lên cũng sẽ có chút tươi ngon mọng nước, đúng không?
Quân Khương Lâm hai tay duỗi ra, mơ mơ màng màng nói:
- Đúng vậy, quả thật sẽ rất tươi ngon mọng nước.
Hắn vừa nói vừa nuốt nước miếng ực một cái.
- A, đã như vậy thì cần phải nói nhiều làm gì?
Đông Phương Vấn Đao vỗ tay một cái, vui vẻ nói:
- Dù sao cũng là người Quân gia, chẳng lẽ còn chạy đi đâu được? Cháu lớn đã không còn, không phải còn một đứa cháu nhỏ này hay sao, tục ngữ nói quả không sai, phù sa không chảy ruộng ngoài a!
- Lão tam câm miệng! Nói bậy bạ cái gì đó?
Đông Phương Vấn Tình sắc mặt trầm xuống, lớn tiếng quát: