QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Quân Khương Lâm run sợ một lát, đột nhiên cất tiếng cười to. 

Cái này đúng là - Bất thị nhất gia nhân, bất tiến nhất gia môn!- ( Không phải người một nhà nhưng đi cùng một ngõ -DG^^!) 

Rõ ràng giống hệt như nguyên tắc của ca ca ta a. 

- Con cười cái gì? 

Ba người đồng thời trừng mắt: 

- Năm đó gia gia của con đã nói với chúng ta chính xác như vậy, lẽ nào con là tôn tử mà cũng dám chê cười, thật là....! 

- Không phải cười cái đó; đây là chuyện đương nhiên, thu tiền tài của người cũng có nghĩa là thay người gánh chịu tai ương, thay người làm việc, cho nên tự nhiên cần phải nhận thù lao! Chuyện này có gì mà phải bàn cãi? Lẽ nào phải bỏ công mà bất thụ lộc mới là quang minh chính đại sao? Nếu là vậy thì không còn gì để nói nữa rồi. 

Quân Khương Lâm hì hì cười, nói: 

- Vậy lần này xuất động thù lao nhận được là bao nhiêu? 

- Mười vạn lượng bạc, hơn nữa là mỗi người mười vạn lượng bạc! Chúng ta có ba người, chính là vừa tròn ba mươi vạn lượng bạc! 

Đông Phương Vấn Đao có chút kiêu ngạo, đưa tay ra phủi phủi gấu áo của mình nói tiếp: 

- Cái này đủ thấy giá trị của chúng ta cũng không thấp a? 

Quân Khương Lâm trợn mắt líu lưỡi, không nói ra lời 

- Có ba mươi vạn lượng bạc này mang về là có thể cung ứng cho gia tộc trong một thời gian dài rồi. 

Đông Phương Vấn Tình có chút tự đắc, vuốt v e chòm râu, hai mắt nheo lại, bộ dạng tỏ ra rất có thành tựu. 

"Phanh!" Quân Khương Lâm nhất thời tè xấp xuống đất, đầu hung hăng nện vào giá nến đang cháy trước mặt, nhất thời dập tắt ngọn lửa, trên mặt dính đầy dầu mỡ (ngày trước dùng dầu mỡ thắp nến). 

- Này, làm sao vậy? 

Đông Phương Vấn Đao ba người thất kinh, vội vàng kéo hắn ra. Chẳng lẽ là thấy chúng ta một lần hành động đã thu được nhiều bạc như vậy nên bị dọa cho khiếp sợ rồi? 

Không thể không thừa nhận, Quân đại thiếu gia đúng là đã bị dọa cho khiếp sợ rồi! 

Về phần lí do khiếp sợ thì.... 

- Một người mười vạn lượng bạc, ba người tổng cộng ba mươi vạn lượng bạc? Thù lao sao lại rẻ mạt như vậy! Vài vò rượu con uống cũng đủ có giá như vậy rồi. Sao con lại không biết, từ khi nào mà đường đường là Thần huyền cường giả không ngờ lại được trả thù lao giống như của dân công bình thường như thế? 

Quân Khương Lâm được lôi ra từ đống lộn xộn, há mồm nói câu đầu tiên nhưng lại làm cho ba vị Thần Huyền cường giả xấu hổ vô cùng. 

Tính ra Quân đại thiếu gia cũng không có nói láo, lần trước quý tộc đường bán đấu giá "Vạn kim mỹ tửu", quý tắc quý hĩ(đồ quý thì không rẻ), quả nhiên rượu này không hổ với tên gọi, chính là cực phẩm trong cực phẩm. Mà dù nói là làm khuynh đảo chúng sinh cũng không quá đáng chút nào. Càng quan trọng hơn nữa là rượu này chỉ được bán ra với số lượng rất ít và giới hạn trong tầng lớp quý tộc, cao tầng của Thiên Hương thành, bởi đó chính là món lợi kếch xù mà Quý tộc đường hướng đến. Của ít thường là của hiếm, cho nên chỉ trong một thời gian ngắn, "Vạn kim mỹ tửu" chẳng những làm khuynh đảo chúng sinh trong lãnh thổ của Thiên Hương đế quốc, mà còn trong rất nhiều các quốc gia khác trên Huyền Huyền đại lục.( Đoạn này ta chém cho dễ hiểu, nghĩa nguyên văn dịch ra hơi lủng củng^^! - DG) 

Đúng là "Vạn kim mỹ tửu" có khác. Không những là có giá bán trên trời, càng quý hơn nữa bởi vì Quý tộc đường đã tuyên bố sẽ không bán ra thêm một vò nào nữa, cho nên nguồn hàng chính thức không còn nữa. Vì vậy, chỉ còn lại một lượng rất nhỏ xuất hiện tại chợ đen, đây đây chính là rượu do những phú thương lúc trước may mắn trong buổi đấu giá mua được không ít đem ra bán lại mà thôi. Mà mấy người Quân đại thiếu gia, Đường mập mạp, Hải Trầm Phong qua nhiều nguồn tin cũng biết được giá bán khởi điểm của "Vạn kim mỹ tửu" không ngờ tiêu lên tới ba vạn lượng một vò, so với giá bán ban đầu đúng là càng kinh khủng hơn nhiều! 

- Rác rưởi! Rượu ngươi uống là kim tử, phỉ thúy sản xuất ra chắc? Uống chút rượu giá tới vạn lượng bạc? Còn mướn một dân công bình thường thì bỏ mười vạn lượng bạc a? 

Đông Phương Vấn Đao phiền muộn tới cực điểm. Nhưng hắn cũng minh bạch một điều, Thiên Hương đế quốc cao tầng từ xưa tới nay xa hoa lãng phí có tiếng, hơn xa so với quý tộc ở những nơi khác trên toàn đại lục này. Kể cả là "hoàn khố công tử", đại danh của Quân đại thiếu gia cũng chưa hẳn là giả. 

Nói đến Đông Phương Thế Gia năm đó, nguyên lai cũng từng là một thế gia đỉnh phong có tiếng trên đại lục, mặc dù không thể so với Phong Tuyết Ngân Thành, Huyết Hồn sơn trang, nhưng cũng có thực lực cường đại. Chỉ là xưa nay hành sự luôn bí ẩn, âm thầm cho nên mới có ít người biết đến. Nhưng nói về sức người, sức của thì bọn họ cũng có chút đáng khen ngợi. 

Từ mười năm trở lại đây, Đông Phương Thế Gia tuân thủ theo lời thề tại Đoạn Hồn Cốc năm đó, toàn bộ gia tộc giống như vô tung vô ảnh biến mất khỏi thế gian, ẩn cư tại nơi mà không ai có thể tìm được, hầu như chặt đứt toàn bộ liên hệ với thế giới bên ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi