QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Như thế nào? Ta cũng đâu biết đại gia hắn! Các ngươi hỏi chúng ta, chúng ta đi hỏi ai đây? 

Mịa, bọn hai người lão tử cũng không phải là bị người bán sao? Một thời gian hai người đều dâng lên cảm giác bất ổn... 

Hạc Trùng Tiêu buồn bực trong lòng, nhịn không được hai mắt khẽ đảo, nói: 

- Lo lắng cái rắm gì! Tuyệt đại cao nhân có tu vi như vậy, chính là cao thủ xưa nay khó gặp, sao phải tới hạ mình để gạt Phạt Thiên Thánh Quả chứ? Những chuyện khác không nói, cho dù vị tiền bối kia có cứng rắn cướp đồ, chúng ta liệu có phản kháng được không? Mọi người cứ kiên nhẫn chờ mới là vương đạo, chỗ tốt khẳng định không thiếu! Gấp cái gì? Vị tiền bối kia không phải đã cho chúng ta một lời hứa ba năm sao? Ba năm đối với chúng ta cũng chỉ là một giấc ngủ mà thôi, các ngươi nguyên một đám vội vàng hấp tấp còn có nửa điểm phong phạm vương giả không? Tất cả giải tán đi thôi! Hai ngày nữa còn có trận đại chiến nữa đó! 

Hùng Khai Sơn vội vàng ngắt lời nói: 

- Đúng vậy, xem bộ dáng hùng hổ của các ngươi kìa, lão tử nhìn thoáng qua một cái là cảm thấy đau đầu, mau cút đi, còn đứng đây làm gì! Mau về dưỡng tinh thần cho tốt, nếu không vài ngày nữa sao có thể chiến đấu với cường địch! 

Chúng Thú Vương có vẻ không vui, trong lòng thầm oán: nói đến bộ dạng hùng hổ, cũng chỉ có ngươi mới xứng, sao lại nói lên đầu chúng ta? Mắt thấy vẻ mặt nghiêm túc của hai vị huynh trưởng này, cho dù có hoài nghi cũng không làm được gì, cũng chỉ có thể im lặng mà rời đi. 

Trong lòng mỗi một vị đều có trông cậy vào một phần hảo sự: Tại ba năm sau có thể bình an tiến giai. 

Tựa như Hạc Trùng Tiêu đã nói, đối với số ít huyền thú chi vương mà nói thời gian ba năm xác thực chỉ là một giấc ngủ mà thôi. Đối với sinh mệnh dài đằng đẵng như huyền thú, tuy vẫn chưa đến độ trường sanh bất lão, thế nhưng so với nhân loại bình thường, lại có tuổi thọ gấp mười lần, thậm chí là mấy chục lần! 

Chỉ phải đợi ba băm...Là có thể đổi lấy bình yên tiến giai cùng với việc kéo dài tuổi thọ, vụ mua bán này vô cùng có lợi. Nói là đổi lấy cả bầu trời cũng không quá, tuy đám thú vương này cũng có ít nhiều hoài nghi, nhưng vị cao nhân thần bí này rất đáng để tin tưởng, không những thần bí mà còn có tu vi cường hãn nữa, người này cũng cho đám người bọn họ phục dụng một loại đan dược thần kỳ, mỗi một người đều được tăng mười năm công lực. Đồ vật này đừng có nói là nếm qua, gặp qua, cho dù là nghe cũng chưa từng nghe nói! 

Chỉ cần sau khi phục dụng loại đan dược này có thể tăng lên mười năm công lực, quá nghịch thiên đi. Vậy còn chuyện gì mà không thể làm được đây? 

Đương nhiên sự băn khoăn của bọn người Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn hoàn toàn là không cần thiết, vì cuộc trao đổi này, Quân Mạc Tà hoàn toàn không có ý định chạy làng. 

Việc này đối với hắn mà nói thật sự chính là chuyện tốt chỉ thể gặp mà không thể cầu. Một khi đề đám Thú Vương này bình yên tiến giai, vậy chẳng phải bọn hắn sẽ thiếu mình một cái nhân tình sao? Chuyện này há có thể làm miễn phí? 

Nhưng tất cả đều lại là đám chí tôn cấp bậc! Sướng a! 

Được bảo nơi tay khiến Quân Đại thiếu gia rất sung sướng, một đường rời đi, cái miệng cười đến nỗi không khép lại được. 

Thiên Phạt sâm lâm thật là xứng với cái danh bảo địa, cái gì cũng có! Thật sự là khiến người ta hưng phấn! Nguyên bản tại thành Thiên Hương tìm khắp không thấy, hao hết tâm lực cũng không thể tìm được các loại dược liệu, thế nhưng ở đây lại tìm được! Không quan tâm tới có nhiều loại dược liệu quý hay không, thế nhưng chỉ với một bãi đất hoang đã có một đống a, quả thực là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! 

Hơn nữa dường như căn bản cho tới bây giờ cũng chưa từng có người thu thập qua. 

Thật sự là sướng a! Quả thực là quá sướng đi! 

Thậm chí có rất nhiều cực phẩm dược liệu để phụ giúp khi sử dụng cửu cấp Huyền Đan đỉnh phong, như Tam Sắc Linh Chi, Thiên Tinh thảo, Cửu Huyền căn ba loại hãn thế linh dược chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu, trong này lại có thể tìm được một cây Thiên Tinh thảo! Đây chính là cực phẩm linh dược gần với cấp bậc của Thiên Tà Vạn Độc quả! 

Điều này thật sự là vui mừng ngoài ý muốn! Giống như là thường nhân nhặt được đống vàng từ trên trời rơi xuống vậy. 

Trong lòng Quân Khương Lâm nóng lên, tiếp tục bảo trì Âm Dương Độn hướng sâu vào trong, một đường đi tới, một đường nhìn thấy các loại dược liệu quý hiếm đều thu hết vào trong Hồng Quân Tháp, hắn phi thường cao hứng. Khi tiến vào không biết là bao sâu, đột nhiên hắn cảm thấy có điểm không đúng! 

Bởi vì trong khu vực trước mắt này không ngờ lại hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết gì của huyền thú! Ngay cả phi điểu trên bầu trời cũng không có lấy nửa con, mặt đất rất sạch sẽ, ngay cả con kiến cũng không thấy, điều kỳ quái nhất chính là ngay cả ở dưới nền đất cũng không thấy một con giun! 

Thật sự là quá mức tĩnh lặng! 

Chẳng lẽ ở đây lại tồn tại một nơi giống như vạn độc chi địa? 

Quân Khương Lâm nhìn nhìn hoa cỏ cây cối chung quanh, vẫn xanh um tươi tốt, hắn vận khởi Khai Thiên Tạo Hóa Công hít thở một hơi, không khí vẫn rất trong lành, không có dạng gì là bị nhiễm độc cả. Hơn nữa linh khí ở đây không ngờ lại sung túc vô cùng. 

Nhưng sinh cơ bừng bừng như vậy lại hoàn toàn không hề có dấu vết tồn tại của động vật? 

Chuyện này cũng quá kỳ quái đi! 

Quân Khương Lâm cẩn thận từng ly từng tí phiêu động tiến lên phía trước. Thế nhưng càng đi sâu vào trong, cây cối hoa cỏ lại càng thêm tươi tốt, chung quanh không có nửa điểm động tĩnh. Không khí cũng càng ngày càng tươi mát, càng ngày càng thoải mái. 

Quân Khương Lâm rốt cục cũng giải trừ trạng thái Âm Dương Độn, bỗng nhiên hiện thân tại trong rừng, hắn thoải mái hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn chung quanh, đủ loại hoa đua sắc khoe màu, tuy đã là cuối mùa thu thế nhưng ở đây lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn là một mảnh xanh biếc. 

Vạn vật đều yên tĩnh, Quân Khương Lâm đột nhiên có một loại cảm giác độc lập mà vi diệu. Tựa hồ sau khi bản thân tới thế giới này, tâm tình của mình trở nên rất xáo động, lúc này cũng đã bình thản lại. 

Cảnh tượng vạn vật đều yên tĩnh này, lại khiến người ta dễ dàng nhớ lại chuyện cũ trước kia. Cũng rất dễ dàng làm cho người ta dường như có một loại cảm giác kỳ diệu như linh hồn được tẩy rửa. 

Quân Khương Lâm giẫm lên bãi cỏ mềm mại phía dưới, phát ra thanh âm sa sa nhu hòa, tựa như là tiết tấu bản thân đi trong mộng vậy. Nhất thời vạn chuyện hỗn loạn mưu tính trong lòng bỗng dưng như lắng xuống, thân thể giống như trong mộng du. 

Trong lúc bất tri bất giác Quân Khương Lâm rơi vào một loại trạng thái vô ý thức, đi tới dưới một tán cây hoa thụ, chậm rãi ngồi xuống. Động tác của hắn rất nhu hòa, dường như sợ mình có thể phát ra thanh âm sẽ phá vỡ cảm giác yên lặng trong tâm linh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi