Có bọn họ dẫn đầu, tự nhiên có người hưởng ứng!
Ngay sau đó, mười hai người của Phong Tuyết Ngân Thành cũng xông ra ngoài. Sau đó đa số người của đại thế gia đều như thủy triều bay vọt ra.
Quân trận của Quân Vô Ý ngược lại biến thành hậu phương. Hơn ba trăm người cơ hồ gần như cô linh lẻ loi ở phía sau.
Không thể không nói lời của đám người Huyết Hồn sơn trang xác thực là cực kỳ mang tính kích động, nếu như thật sự chia đều một người giế t chết một hai con huyền thú, thắng lợi xác thực là ngay ở trước mắt. Thế nhưng có thể một mình giế t chết huyền thú mà nói thực lực này thật sự có được mấy người, thật sự đều coi mình là Thần Huyền, Thiên Huyền cường giả sao?
Thế nhưng không thể không thừa nhận, hơn ba nghìn người lao ra rất ăn ý, sau khi người của Huyết Hồn sơn trang lao ra rồi đột ngột quẹo trái, đánh về phái sườn trái của huyền thú, về phía người của Phong Tuyết Ngân Thành lại vòng sang phải, một bộ phận đội ngũ phía sau không biết là cố tình hay hữu ý mà vòng qua phía sau, còn phần nhỏ còn lại lại lao về phía trước khiến đám huyền thú giật nảy mình. Cũng liên tục không ngừng mà tránh đi, không quản chuyện gì, bảo vệ tánh mạng mới là trọng yếu nhất.
Nhưng là như vậy lại khiến cho trung quân ba trăm người cùng chủ soái Quân Vô Ý bạo lộ trước mắt đám huyền thú.
Bốn ngàn huyền thú mãnh liệt tản ra, rống to rồi vọt lên!
- Vô sỉ! Quá vô sỉ rồi!
Đông Phương Vấn Tình tức giận đến nỗi hét lớn một tiếng. Đoan Mộc gia chủ Đoan Mộc Siêu Phàm bên người cũng bị chọc giận khiến râu mép rung lên. Lắp bắp nói:
- Hắn, hắn, Lệ Lệ Lệ Tuyệt Tuyệt, ài con mụ nội hắn!
Một gia chủ khác là Tư Không Ám Dạ cũng chửi bới nước bọt văng tung tóe, quát:
- Mẹ nó, xxx thì nói mẹ nó ra, còn nói lắp cái chó gì, ĐCM! Cho dù không bị huyền thú giế t chết cũng tức mà chết a!
- Đ! Con mụ ngoại nó, lão tử còn chưa có mắng mắng mắng, hết hết đâu!
Đoan Mộc Siêu Phàm cực độ tức giận, khi nói lại nói lắp, nhất là chữ "đ" là không bị nói lắp, rất rõ ràng. "Đ" được kêu lên rất rõ ràng, rất ngút trời, uy mãnh cực kỳ. (Biên: anh em tự hiểu cái từ "đ" này nhá. Nói rõ ra thì nó thô quá:88:.)
- Đừng nói nữa!
Tư Không Ám Dạ nổi trận lôi đình, cái trán toát mồ hôi, liên tục rút kiếm ra đánh tới một đầu kim hổ. Đầu hổ này giống như con chó cắn tới, cái đuôi như cây thiết côn, càn quét thiên quân đánh tới, điều kỳ quái nhất chính là, lão hổ này lại biết sử dụng chiêu thức, hơn nữa nhìn bản năng chiến đấu lại thập phần tinh diệu, kình phong gào thét, tiến thối vô cùng có kết cấu, quả thực có bài bản hẳn hoi!
Huyền thú biết võ công, ai có thể đỡ nổi!
Cơ hồ cũng ngay trong lúc đó, đại quân huyền thú như thủy triều trong nháy mắt triệt để bao vây bọn họ lại, Đông Phương Vấn Tình bọn người mỗi người đều phải đấu với tám chín đối thủ cường hãn. Nhưng mà buồn bực chính là, dưới sự đề phòng bằng toàn bộ tinh thần của bọn họ, đám huyền thú hung ác hình vạn trạng này lại giống như chỉ có thị uy, giống như chào hỏi, cứ chạy qua một vòng từ người này sang người khác.
Mọi người ở trên đỉnh núi quan sát đều đổ mồ hôi.
- Tuyệt Thiên chí tôn, trận này chính là do ngươi bày bố sao? Cao thủ ra hết, tứ phương lộ ra, đám người kia đều bị bất lực, khiến chủ soái bị bạo lộ! Trận chiến này căn bản là tìm chết a! Nếu như đặt việc này tại chiến trường chính quy, bằng vào cái tội danh dám dồn chủ soái vào tử địa, ba ngàn người phía trước đều phải chết a!
Lôi Bạo Vũ không thể tin được vươn một tay ra chỉ lên chiến trường hỏi Lệ Tuyệt Thiên, rốt cục hắn lắc đầu nở nụ cười nói:
- Khó trách ngươi không vui khi tiếp nhận điều kiện quyết chiến, nguyên lai căn bản là ngươi không có ý định muốn thắng! Bốn ngàn người này. Chắc hẳn trong đó có không ít là cừu gia của ngươi a? Thật sự là thủ đoạn cao minh!
Bố Cuồng Phong cũng tiếp lời nói:
- Nguyên bản Quân chủ suất chính là người đương thời có binh pháp rất tuyệt, khi hắn bố trận, trong thủ có công. Mặc dù không thể chiến thắng đám huyền thú kia, thế nhưng ít nhất cũng tạm thời ổn định thế cuộc, hơn nữa có bố trí nhiều bẫy rập, có thể hạn chế thương vong đến mức thấp nhất, có thể sống sót qua đợt công kích thứ nhất của huyền thú, thậm chí có thể nhờ vào đó mà làm nhụt nhuệ khí của đối phương, phản công lại, bố trí cao minh như thế! Chỉ tiếc lại bị tiểu nhân làm hại!
"Tiểu nhân" ở đây rõ ràng là chỉ Lệ Tuyệt Thiên. Trên mặt Tuyệt Thiên chí tôn lập tức trở nên đỏ hồng, ngượng ngùng không biết làm sao.
Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong mặc dù không phải xuất thân nơi chiến trận. Thế nhưng mấy trăm năm trí tuệ lại khiến bọn họ có nhãn lực viễn siêu, cho nên chuyện này há có thể không nhìn ra!
Hiển nhiên đối với Lệ Tuyệt Thiên, Bố Cuồng Phong càng thêm bất mãn nói tiếp:
- Tuyệt Thiên chí tôn, ta xem ra ngươi tựa hồ như không thèm để ý tới hai chân của lệnh lang rồi? Nếu không sao lại làm việc như thế, mới vừa rồi còn làm bộ liều lĩnh vì đứa con, thật không thể tưởng tượng được a!
Lệ Tuyệt Thiên đỏ bừng mặt, hoàn toàn không có lời gì để nói, ấp úng mãi mà không nói ra lời.
Hắn nào biết trận chiến hôm nay lại có người của Độn Thế Tiên Cung tới xem cuộc chiến? Hắn thầm nghĩ, với thanh danh ở thế tục của mình, cho dù có người bất mãn với hành vi của bản thân cũng chả ai dám nói một tiếng! Cho dù có người dị nghị, một thời gian sau cũng biến mất, dù sao, cũng không người nào nguyện ý vì chuyện này mà đắc tội với đệ nhị chí tôn a.
Thế nhưng Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong lại tới khiến Lệ Tuyệt Thiên lập tức chật vật. Mấy tên này đều dám làm xấu mặt người của tam đại Thánh Địa, làm xấu mặt còn chưa tính, còn trực tiếp dính dánh tới đứa con mình a.
Hắn cũng không biết, mục đích của Độn Thế Tiên Cung cũng chỉ là tới xem cuộc chiến mà thôi...