QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Không phải chỉ là huyền công lợi hại một chút thôi sao? Nhìn tốc độ luyện công của lão tử đi! Sẽ mau chóng đuổi kịp ngươi thôi. Nếu như không làm nở hoa cái mông của ngươi, ca sẽ không mang họ Quân nữa! 

Lúc này trận đại chiến ở phía dưới đã kết thúc. 

Mười người của Phong Tuyết ngân thành kết thành kiếm trận mở một đường máu che chở cho hai người Tiêu Hàn cùng Mộ Tuyết Đồng. Tuy chật vật vạn phần, người người mang thương tích thế nhưng cuối cùng cũng phá được vòng vây, không người nào bỏ mình, thậm chí thương thế cũng không tính là nặng, xem như là đoàn người này bị thương vong nhẹ nhất. Mà phía Huyết Hồn sơn trang, ba vị Thần Huyền cường giả đã chết mất hai người, chỉ một người chạy thoát. Thế nhưng thân lại chịu trọng thương, hắn sở dĩ có thể may mắt chạy thoát chính là dùng Tự Tàn bí thuật, sau này muốn phục hồi như cũ, cũng rất khó khăn. Công lực Thần Huyền cảnh giới tất nhiên sẽ bị giảm xuống. Về phần đám Thần Huyền còn lại tham chiến gần bảy trăm người, một người cũng không còn sống sót, ngay cả hơn mười danh Thiên Huyền cao thủ cũng đều không ngoại lệ. 

Lại nói, nhân thủ của các đại thế gia, tính cả toàn bộ cũng chỉ có vài người may mắn đào thoát được, còn lại toàn bộ bị tiêu diệt. 

Thương vong ít nhất chính là đám người có thực lực yếu nhất Quân Vô Ý, hơn ba trăm người chỉ chết hơn một trăm người, tính toán đâu ra đấy chính xác là còn lại hai trăm người, về phần vài vị cao thủ đầu lĩnh, ngay cả Bách Lý Lạc Vân vị Ngọc Huyền này ngay cả lông tóc cũng không bị thương chút nào! 

Nhưng mà hiện tại tất cả mọi người đều rất mệt mỏi. Đông Phương Vấn Tình bọn người lê kiếm trở về, từng ngụm từng ngụm thở ra, mà đám huyền thú trước mặt bọn họ cũng không dễ dàng gì, nguyên một đám đều thè lưỡi đong đưa cái đuôi mà thở. 

Mặc dù diễn trò, thế nhưng cũng cần khí lực rất lớn! 

Đại chiến vòng thứ nhất đã kết thúc, Thiên Phạt sâm lâm toàn thắng! 

Quân Vô Ý nhíu lông mày, không có nửa điểm vui sướng vì sống sót sau khi đại chiến, càng không có vì bình yên thoát khỏi vòng vây của đám huyền thú mà khoái chí. Hắn rất mệt mỏi trừng mắt hổ nhìn một đám người trên sườn núi, trong mắt tràn ngập vẻ lo âu. 

Quân Khương Lâm vừa rồi la hét trên bầu trời, hắn đương nhiên cũng nghe được, chính là bởi vì như thế cho nên hắn mới lo lắng không thôi.

Rất nhiều khi, người xuất thân hiển quý, là đích tôn chưa chắc đã phải là một truyện tốt, thập chí còn là bi kịch. 

Vì đó mà dẫn tới họa sát thân, xa xa không nói, tựa lấy Bách Lý Lạc Vân làm ví dụ, nếu như hắn không phải nhân tài như vậy, sao lại khiến nhiều người trong gia tộc đố kỵ, e dè sợ hãi, thậm chí cho dù liên quan tới vinh quang sau này của cả gia tộc, đám người kia cũng không ngần ngại mà loại trừ hắn! 

Cây có mọc thành rừng thế nhưng gió thổi vẫn bị bật rễ! Quân Vô Ý biết chất nhi của mình chính là một nhân tài hơn xa so với Bách Lý Lạc Vân. 

Tư chất càng cao hơn rất nhiều đám thiếu niên thiên tài, thành tựu trong tương lai chắc chắn sẽ càng lớn. Thế nhưng chính là bởi vì như thế mới càng thêm lo lắng. 

Nếu như có người cố kỵ Quân Khương Lâm, muốn uy hiếp tiêu diệt hắn cũng không phải là chuyện không thể. 

Rối loạn lúc trước liệu có phải là vì chuyện này hay không? 

Trên sườn núi. 

- Trận chiến này, thiên phạt thắng! 

Lôi Bạo Vũ làm chứng gọn gàng linh hoạt thống khoái tuyên bố kết quả trận đấu. Mà kết cục này cũng là sự thật được nhiều người chứng kiến. 

- Chậm đã! 

Một thanh âm mang theo vẻ giận giữ, hung hăng nói: 

- Bên ta còn có nhân lực, người của bên ta còn chưa có chết hết, sao lại tuyên bố thiên phạt thắng? Quân Vô Ý tuy yếu kém, thế nhưng vẫn còn có thể chiến, người còn chưa có chết, vì sao còn không tiến công? 

Câu nói ngu ngốc này phát ra khiến đám người đều khinh bỉ tới cực điểm. Có thể nói ra một câu như vậy, căn bản chính là một tên thiếu chất xám trầm trọng, chung cuộc tên này cần phải được ăn nhiều iốt. 

Bởi vì liên quân loài người tứ tán, tạo thành từng trận chiến nhỏ, ngoại trừ số ít Thần Huyền, Thiên Huyền cường giả, nhiều ít cũng tạo thành thương vong cho đám huyền thú, ngoài ra căn bản đối phương không có bất cứ hao tổn gì, chiến lực vẫn còn tám chín phần, cho dù có nhiều quân đội hơn nữa, liên quân loài người tổng cộng lại cũng chỉ còn lại không đến ba trăm người. 

Chiến cuộc như vậy, còn nói là không thể bại? Không chịu thua? Da mặt cũng đặc biệt dày a! 

Mọi người quay đầu lại nhìn thoáng qua người phát ra thanh âm, chỉ thấy trên mặt người này tràn đầy máu đen, trong mắt toát ra quang mang tàn nhẫn nhìn Quân Vô Ý. Người nọ đúng là Tiêu Hàn! Ý của hắn đã nói rõ ràng, chính là muốn Quân Vô Ý phải chết, Quân Vô Ý không chết, hắn không cam lòng. 

Cho dù là người qua đường cũng biết, tên này rõ ràng là muốn đẩy Quân Vô Ý tới chỗ chết, không chết không ngừng. 

Mọi người đại khái cũng biết chuyện năm đó của hai người, trong lòng lập tức hiểu ra, lòng đố kị của tiểu tử này đã dâng lên tận trời rồi, lúc này lên tiếng chính là cố ý gây sự đây mà! 

- Người bỏ chạy giống như con chó kẹp đuôi đầu tiên chính là ngươi phải không? Vậy mà còn kêu gào muốn người khác xông lên liều chết, biểu hiện của ngươi cũng quá hào hùng a, một tên đào binh mà lại nói lời không biết ngượng mồm như vậy, đúng thật là không biết xấu hổ? 

Một thanh âm lạnh lùng vang như chuông đồng, đầy vẻ mỉa mai nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi