Trong mắt Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong đều lóe lên vẻ thưởng thức, thiếu niên họ Quân này tuy tuổi còn trẻ, vậy mà huyền công đã đạt tới Ngọc Huyền đỉnh phong, tu vi của chính mình năm đó cũng không được như thế này, có thể nói là thiên tài trong thiên tài, khó có được chính là đối mặt với một nhóm người cường giả đỉnh phong trong truyền thuyết như mình lại biểu hiện ra thần thái tự nhiên không kiêu ngạo không siểm nịnh, đây cũng là vấn đề liên quan tới tu dưỡng tâm tính a.
Đợi một thời gian nữa, không cần phải đến ba mươi năm thế gian nhất định sẽ xuất hiện nhiều hơn một vị chí tôn cường giả a. Đồng thời Quân Khương Lâm cũng ẩn ẩn một cỗ kiêu ngạo, đều này càng khiến hai vị chí tôn cảm thấy sảng khoái.
Advertisement
- Ngày đó chúng ta tại Thiên Hương căn bản là tiêu diêu tự tại, theo lý mà nói cho dù Thiên Nam thành chính xác có chết hết, cho dù toàn bộ người của Huyết Hồn sơn trang có biến thành lệ quỷ chúng ta cũng chẳng có tý quan hệ nào, sau khi Lệ Tuyệt Thiên chí tôn phát ra lời kêu gọi, chúng ta bất kể hiềm khích đã chủ động xin đi giết giặc, suất lĩnh đại quân, vượt qua thiên sơn vạn thủy, đêm tối gấp rút tiếp viện là vì cái gì? Là vì trợ giúp Huyết Hồn sơn trang, tận thân vì nhân loại góp một điểm sức lực mong cho thiên hạ, giang hồ được thái bình. Trong thiên hạ chính là hành động chính nghĩa.
Advertisement
Quân Khương Lâm lớn tiếng nói, tựa hồ như dồn hết lực lượng vào lời nói, vẻ mặt tràn đầy chính nghĩa lẫm nhiệt:
- Đối với chúng ta ôm một lòng nhiệt huyết sau khi tới đây, chẳng những không được lời nào thiện ý, thậm chí còn gặp phải sự chèn ép vô tình, cuối cùng đám người Thần Huyền chí tôn cao cao tại thượng không ngờ vì chút thù xưa mà không để ý gì tới an toàn của loài người, dùng âm mưu hèn mọn hãm hại muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết.
- Hôm nay bày binh bố trận lại có kẻ xấu xa tung tin vịt, tin tưởng bất luận là người nào sáng suốt cũng có thể nhìn ra được, Lôi, Bố hai vị tiền bối chí tôn, hoặc là không biết nội tình không nói, thế nhưng ai cũng có thể nhìn ra được. Đối đãi với kẻ từ xa xôi tới trợ giúp, thành tâm trợ chiến như vậy chẳng phải là khiến người ta chê cười hay sao? Hôm nay có cao nhân ở Độn Thế Tiên Cung ở đây, ta cũng không sợ đệ nhị đệ tam chí tôn đả kích báo thù đâu, ta đành đánh bạc với cái mệnh nhỏ này hỏi một câu: lương tâm của các ngươi để ở đâu rồi? Thiên Lý ở đâu? Đạo nghĩa ở đâu? Chính thức là nắm tay có thể thay đổi công lý, nhân tâm hay sao?
- Nếu như nói chỉ vì tư oán liền làm ra quyết định bực này, ta còn muốn hỏi thêm một câu. Tin tưởng mọi người cũng đều biết rõ, sau trận chiến này, nếu như thiên phạt thắng, vạn nhất tiến vào đại lục, vậy đám thường dân sẽ chịu hạo kiếp thế nào, quy mô trận chiến lớn như vậy không ngờ lại có kẻ dùng âm mưu quỷ kế để hãm hại chủ soái! Như vậy thiên hạ bá tánh ở trong mắt các ngươi là cái gì? Cả đám các ngươi đều là chí tôn cao cao tại thượng, Thần Huyền thế nhưng các ngươi có còn tính người nữa hay không? Còn có một điểm nhân tính hay không? Chẳng lẽ trong lòng các ngươi ngoại trừ ích lợi của mình ra không còn thứ khác nữa sao?
Quân Khương Lâm càng nói càng kích động, vốn định làm ra vẻ mược đề tài để nói ra bức xúc, nhưng hiện tại càng nói càng tức giận:
- Tuyệt Thiên chí tôn cũng ở đây, ta cả gan hỏi ngài một câu, ngài đã không quan tâm, lại vu hãm người tới trợ chiến, vậy rốt cuộc ngươi phát ra mệnh lệnh kêu gọi chí tôn làm cái gì? Cứ như vậy một mình Huyết Hồn sơn trang chống cự lại huyền thú không phải là được rồi hay sao? Vì sao cuối cùng lại co đầu như con rùa vậy?
- Các ngươi sao lại không xông lên liều mạng, giết sạch, chết sạch có khi còn được khắp thiên hạ tán dương a, đằng này ngài lại run sợ, sợ chết, vậy các ngươi còn kêu gọi cầu cứu chí tôn làm gì? Đó chính là lệnh phù mà người của đại lục không thể vi phạm? Đó chính là cầu cứu, có hiểu không? Bởi vì ngươi mới phát ra lệnh triệu hoán chí tôn nhưng lại sợ chết co đầu, đây cũng là chuyện hiếm có suốt vạn năm của Huyền Huyền đại lục a, chí tôn cường giả nhiều vô số kể thế nhưng vị đệ nhị chí tôn Lệ Tuyệt Thiên ngươi lại sợ chết không ra, chuyện này có lẽ từ xưa tới nay chưa từng có a, tuyệt đối chưa từng có ai! Đệ nhất chí tôn nhát gan!
- Chiến tranh lần này thực lực của đám người bên ta có thể tính là yếu nhất, thế nhưng chúng ta tuyệt đối không có bỏ cuộc, kiên trì đến cùng. Các đại thế gia đều xuất chiến giả, bọn họ cũng không ngoại lệ, đều bỏ máu tươi vào phiến đất này, thế nhưng kẻ chạy trốn sớm nhất lại là người phát ra lệnh triệu hoán chí tôn, Huyết Hồn sơn trang, Phong Tuyết ngân thành, cũng là đám người có thực lực mạnh nhất, mặt mũi của các ngươi để ở đâu? Chẳng lẽ các ngươi đã đánh mất dây thần kinh hổ thẹn rồi sao?
Quân Khương Lâm cười lạnh một tiếng nói tiếp:
- Chính là như vậy, các ngươi chính là muốn hãm hại Tam thúc của ta. Sau đó cư nhiên còn nói một câu không chết không ngừng. Lệ Tuyệt Thiên, Tiêu Hàn sau ngày hôm nay tin tưởng các ngươi cũng có thể tự xưng là nhất nhị đại chí tôn không biết liêm sỉ đó, quả thực là không còn người nào có thể vượt được các ngươi. Vô liêm sỉ chí tôn, hoàn toàn xứng đáng với các ngươi!
Quân Khương Lâm mắng to một hơi, mắng thống khoái một hồi, mắng cho tất cả đám người sắc mặt đều trở nên trắng bệch! Ở đây hoàn toàn không có mấy người sạch sẽ, đều là một đám vô sỉ cả, ít nhất cũng là đám người hùa theo người làm điều xấu.
Lệ Tuyệt Thiên ở trước mặt bao nhiêu người bị Mai tôn giả xách tới rồi cho một trận bạt tai, đều không có phản kháng gì. Mặt mũi đã sớm bị làm cho mất sạch, sau khi bị Mai tôn giả giáo huấn, hắn đã bị trọng thương, cũng không còn có thể diện để đứng lên, một mực nằm dưới mặt đất giả bộ bất tỉnh. Nếu như bình thường chỉ sợ sớm đã nằm dài, mãi không tỉnh, nhục nhã bực này, quả là muốn chết cho rồi, hắn không phải là không nghĩ tới chuyện trả thù, thế nhưng tài nghệ không bằng người, trả thù như thế nào đây?