QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay cả minh nguyệt trên bầu trời cũng phải ảm đạm thất sắc, cuối cùng bầu trời cũng chìm vào hắc ám! Trên đỉnh núi vẫn còn một thân ảnh của thiên địa linh tú còn đứng ở nơi đó, không hề động đậy, tùy ý chập chờn trong cơn gió đêm. Thật lâu sau, tựa hồ có thể nghe được một tiếng thở dài, một thanh âm trầm thấp lại đê mê phiêu động trong gió: 

- Ta, ta rốt cuộc nên làm như thế nào đối với ngươi đây? 

Dư âm của câu nói kia hòa cùng phong duệ của gió đêm vang vọng tới khoảng không. Tuy sắc trời đã là một mảnh hắc ám, thế nhưng bóng đen kia lại chói mắt giống như là đỉnh ngọn tuyết phong. Đám người Thiên Nam thành có liên quan đại bộ phận đã rời đi, dù sao ở đây cũng không còn việc gì, tuy liên quân nhân loại thảm bại, đại biểu cho thế lực mạnh nhất giang hồ của đại lục là Huyết Hồn sơn trang bị diệt vong. 

Thậm chí đệ nhị bát đại chí tôn Lệ Tuyệt Thiên cũng bị lạc bại thân vong, thế nhưng kết quả cuối cùng cũng là đám thiên phạt chúng thú lui về rừng rậm, không có nguy hại tới đại lục. 

Mục đích của liên quân nhân loại cơ bản là đã hoàn thành, cũng không ai rảnh rỗi mà nán lại. 

Thế nhưng đám người Quân Vô Ý sau khi trận đại chiến này kết thúc đều mặt ủ mày chau. Quân Khương Lâm không thấy! Cứ như vậy ù ù cạc cạc biến mất, kinh biến loại này quả thực khiến mấy người rất sốt ruột. 

Ưng Bác Không, Đông Phương Vấn Tình bọn người đi khắp nơi tìm kiếm, thế nhưng thủy chung không thấy bóng dáng hắn đâu. 

Cuối cùng... 

Quân Vô Ý đành phải tạm hoãn ý định hồi lại Thiên Hương thành. 

Ở đây nghỉ ngơi cùng hồi phục vài ngày. 

Hắn lại không biết, trong mấy ngày này, đám người thế gia vừa rời khỏi, trắng trợn tuyên truyền uy thế của Quân gia, cơ hồ trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, thanh danh của Quân gia lên tới đỉnh phong, Quân gia cũng coi như là danh môn vọng tộc, thế nhưng trên ý nghĩa danh vọng lớn nhất vẫn là trong quân đội, với thế gia bình thường trên giang hồ mà nói, Quân gia quả thực không thể trêu chọc, cũng không nhất định phải trêu chọc, đặc biệt là khi có cao thủ Thiên Huyền, thậm chí là Thần Huyền cường giả tọa trấn! 

Tuyệt đối không thể trêu chọc, mà đám người có thù oán với Quân gia thật sự không nhiều lắm, chỉ có Băng Tuyết Ngân Thành, Huyết Hồn sơn trang vài thế gia mà thôi! Thế nhưng tình huống bây giờ lại bất đồng, hơn nữa là bất đồng rất lớn! Hiện tại trong thiên hạ, người nào không biết sau lưng Quân gia một vị siêu cấp cường giả có thể nói là đệ nhất thiên hạ làm chỗ dựa? Tin tức rung động cỡ này như cuồng phong thổi tới khắp nơi trên đại lục.

Trong trướng bồng, Quản Thanh Hàn hai tay chống cằm, ngơ ngác nhìn lên ánh nến, sau lại thở dài một tiếng. 

- Quản tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ tới Khương Lâm ca ca sao? 

Độc Cô Tiểu Nghệ lén lút ngồi ở một bên, vài ngày không thấy, hôm nay rõ ràng thấy nàng gầy đi một chút, hơn nữa tròng mắt cũng có vài phần tâm sự. 

Nàng nói xong những lời này, lại cảm thấy có chút cả kinh. 

Mình rốt cuộc hy vọng đáp án của Thanh Hàn tỷ tỷ là khẳng định hay phủ định đây? Cho nên rốt cuộc nàng tiến tới. 

Chính mình đã gọi một tiếng Quản tỷ tỷ, gọi Quân Khương Lâm là Khương Lâm ca ca, đây chẳng phải là ẩn ẩn đem bọn họ ghép thành một đôi sao? Cho nên nàng vội vàng sửa lại: 

- Ách, tỷ chẳng lẽ đang suy nghĩ tới Khương Lâm sao? 

Quản Thanh Hàn xoay người, dịu dàng cười cười nói: 

- Tiểu Nghệ, vì sao lại hỏi như vậy? Muội hi vọng đáp án của ta như thế nào? 

Độc Cô Tiểu Nghệ quệt mồm nói: 

- Nhất định là Quân tam thúc muốn ghép bọn tỷ thành một đôi, tỷ không nghĩ tới hắn còn nghĩ tới ai? Lúc trước ai cũng không coi trọng hắn, chỉ có muội là tuyển định hắn, vì cái gì mà bây giờ tất cả mọi người đều muốn đoạt hắn. 

Nói xong những lời này đột nhiên trong lòng dâng lên ủy khuất, vành mắt đã đỏ hoe. 

Đôi mắt sáng trong của Quản Thanh Hàn chớp động, nói: 

- Tiểu Nghệ muội muội, muội yên tâm đi. Nhưng mà thời gian lâu như vậy hắn còn chưa trở về, quả thực là khiến cho mọi người rất lo lắng, lo lắng của tỷ giống như là chị dâu lo lắng cho em chồng thôi, không có ý gì khác. 

Độc Cô Tiểu Nghệ miệng vểnh lên rất cao, nói: 

- Nhưng tỷ hiện tại không phải là chị dâu của hắn, các người là thân nhân, đương nhiên không phải suy nghĩ nhiều, hừ, gia hỏa này tùy tùy tiện tiện mất tích, chờ hắn trở về, muội nhất định sẽ hảo hảo... 

Đột nhiên nhãn châu của nàng xoay động, nghĩ tới một cái chủ ý tuyệt vời. 

Lập tức không nói nữa, trên mặt đỏ lên giống như ráng mây vậy. 

Càng nghĩ càng ngồi không yên, nhăn nhăn nhó nhó, cơ thể co quắp một hồi. 

Nàng vội vàng đứng lên nói: 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi