*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc dù mình vẫn còn yếu ớt, thế nhưng, thủy cũng vẫn là chân thực lực của bản thân. Nếu như có một ngày bản thân mình đạt được chân thực lực đỉnh phong, như vậy sẽ ra sao?
Khóe mắt Quân Khương Lâm lộ chút mơ ước, khai thiên tạo hóa huyền công mỗi lần đều mang tới cho mình rất nhiều kinh hỉ, lần này tiến giai, lần sau sẽ là cái gì đây?
Còn nhớ rõ kiếp trước có lần xem TV, cũng chứng kiến cao thủ võ lâm hư cấu sử dụng phi thiên độn địa, một chưởng đánh tan ngọn núi nhỏ, một kiếm chém ngang mấy trăm người, tùy hứng mà làm. Cảm giác đó chẳng qua là do hư cấu mà thôi! Nhân gian há lại có loại võ công bi3n thái như vậy? Ngay cả bản thân mình là Sát Thủ Chi Vương cũng không làm được, vậy há còn có người làm được!
Thế nhưng hiện tại, thử nhìn Mai tôn giả đi, nhìn Lệ Tuyệt Thiên đi. Nhìn Lôi Bạo Vũ, Bố Cuồng Phong, thậm chí vài tên Thú Vương trong thiên phạt nữa.
Đừng nói là một chưởng đánh tan ngọn núi nhỏ, cho dù là tòa núi lớn cũng bị đánh tan như thường.
Đây chính là kinh nghiệm mà mình tự trải qua trong thế giới này. Một điểm cũng không có hư cấu, như vậy còn có chuyện gì là không thể đây?
Quân Khương Lâm cười tự giễu, quả nhiên, cái gì mà tư duy, thế giới gì, đều có cực hạn của nó.
Thu hồi những suy nghĩ lộn xộn, Quân Khương Lâm xải bước tiến vào!
Một cước bước vào tầng thứ ba của Hồng Quân Tháp!
Ở đây cũng có thể có lễ vật thần kỳ nào đó cho mình a?
Tầng thứ nhất là Khai Thiên Tạo Hóa Công, tầng thứ hai là Hỗn Độn Hỏa, Tạo Hóa Lô, Âm Dương Độn, như vậy tầng thứ ba là cái gì?
Có cái gì kinh hỉ đang chờ mình?
Vừa mới bước vào cửa, Quân Khương Lâm lập tức cảm thấy một cỗ khí tức rét lạnh, một cảm giác lạnh lẽ từ đáy lòng truyền tới! Là một loại khí lạnh mà chỉ khi đối mặt với một thanh tuyệt thế bảo đao mới gặp! Tựa hồ như thân thể của mình lập tức bị một kiện thần binh lợi khí chém thành hai đoạn!
Một đám kim sắc trôi nổi bồng bềnh trên không trung, khi Quân Khương Lâm tiến vào cánh cửa, phảng phất tựa như ngàn vạn năm u hồn phiêu đãng bỗng tìm được vật ký sinh, hưu một tiếng, như tia sét bổ tới, không có bất kỳ động tác nào dừng lại, trực tiếp bay tới mi tâm của Quân Khương Lâm.
Cùng lúc đó, một tia quang hoa thanh lục sắc cũng vô thanh vô tức thổi qua, đồng dạng là chui vào mi tâm của Quân Khương Lâm.
Quân Khương Lâm lập tức cảm thấy sinh cơ trong thân thể tràn đầy, sau đó một hồi sát ý lạnh lẽo cùng dung hợp với cỗ sát khí nồng đậm trong cơ thể mình. Đồng thời trong đầu đột nhiên xuất hiện hai thông tin.
Thứ nhất: Hóa sắt thường thành kỳ kim, chém vạn vật thành hư vô; điều khiển tất cả Ngũ Hành kim chi lực.
Thứ hai: Nháy mắt tang thương tuần hoàn, sát na che kín bầu trời, điều khiển mọi lực lượng của Ngũ Hành mộc chi lực.
Kim chi lực? Mộc chi lực? Đây là cái loại gì? Trong đầu Quân Khương Lâm quả thực giống như giăng đầy sương mù, hai thứ này rốt cuộc là dùng như thế nào? Cũng không có đơn giản sáng tỏ như lúc trước đạt được Âm Dương Độn, thật là kỳ quái.
Đang ngây ngô tự hỏi, đột nhiên tất cả linh khí của tầng thứ tư trong tháp đột nhiên hướng tới thân thể của hạ xuống, trong nháy mắt tràn đầy thân thể, Quân Khương Lâm hơi vận chuyển, lại phát hiện lực chảy của cỗ lực lượng này trong cơ thể mình hoàn toàn không giống như bình thường.
Dường như có chỗ đặc thù?
Chẳng lẽ, đây cũng là lực lượng đặc thù nào đó giống như Âm Dương Độn?
Quân Khương Lâm thử vận hành, lúc này mới hiểu ra. Bởi vì khi vận chuyển cỗ khí tức này, tinh thần của hắn liền nhảy lên, hơn nữa so với trước còn cường đại không biến hơn bao nhiêu lần, có một loại cảm giác giống như từng ngọn sóng trùng trùng điệp điệp vậy!
Tâm niệm vừa động, tinh thần lực như bão táp tuôn ra, trong nháy mắt này Quân Khương Lâm liền hiểu ra.
Đây là tinh thần công kích lực! Tinh thần bao trùm lực!
Nhắm mắt lại lẳng lặng tiêu hóa thành quả lần này, một lát sau Quân Khương Lâm mở hai mắt ra, tinh quang lập lòe trong đó bắ n ra.
Từ nay về sau, chỉ cần nhướng mày, phất tay đều có thể làm cho phong vân biến sắc!
Ta đã chính thức có tiền vốn để tác chiến rồi!
************
Trong Thiên Nam thành.
Độc Cô Tiểu Nghệ vô ý thức qua lại dạo bước trong trướng, khuôn mặt lúc tươi cười khi lại âm trầm, đột nhiên nàng cắn răng một cái, lầu bầu nói:
- Hừ! Bổn cô nương đã chấm từ lâu rồi, không hề có người tranh, ta chính là người đầu tiên chấm Khương Lâm ca ca, sao có thể lùi bước chứ, hừ hừ, cho dù là có người cạnh tranh thì sao? Bổn cô nương tự có biện pháp.
Đột nhiên nàng khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, quát:
- Người đâu! Mau gọi mấy thị vệ của Độc Cô gia tộc vào cho ta! Bổn cô nương có chuyện trọng yếu muốn nói với bọn họ!
Qua một lát, liền có vài người cấp tốc chạy tới, bộ dạng đều rất vội vã giống như phục mệnh của hoàng đế vậy. Không biết là tiểu chủ nhân triệu tập là có chuyện gì, hay là đã xảy ra đại sự gì sao?