QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Hắn không muốn nhịn nữa. 

Thật sự là khó nhịn! 

- Ngươi đã bỏ thứ thuốc gì vào trong hồ lô rượu kia? 

Quân Khương Lâm từng bước một bước tới, trong lỗ mũi phát ra tiếng hô hấp kịch liệt cùng với nhiệt độ cực nóng, giống như là hơi nước khi đun sôi vậy. 

- Là, là ta muốn đem chàng nấu thành cơm, ta không có ý tứ gì khác. 

Độc Cô Tiểu Nghệ đáng thương nhìn hắn, Quân Khương Lâm đã tiến sát tới, nàng cũng từng bước lùi lại phía sau, chân tay rất luống cuống, ánh mắt lại thất lạc, thiếu chút nữa bị bộ dạng dữ tợn của hắn dọa cho khóc thét lên. 

- Ngươi muốn đem ta nấu thành cơm? Là có ý gì? 

Dù đang bị mê loạn thế nhưng Quân Khương Lâm vẫn có thể hiểu được ý nghĩa của cụm từ "Gạo nấu thành cơm". Hắn không khỏi tức giận cười một tiếng, càng không thèm cố kỵ nói: 

- Ngươi muốn hai ta gạo nấu thành cơm cho nên dùng kế này sao? Ngươi chỉ cần vẫy tay là ta tự chín, cần gì phải dùng kế này. 

- Nhưng chàng, nhưng chàng bây giờ còn chưa có chín, chàng đừng có tới đây. 

Độc Cô Tiểu Nghệ run lẩy bẩy thu mình lại, thân thể đã thối lui tới góc trại, không thể lùi tiếp được nữa. 

- Có chín hay không, còn phải nhờ ngươi phối hợp nữa! 

Quân Khương Lâm lớn tiếng thở hổn hển, đột nhiên nhào tới, rẹt một tiếng, liền xé rách một mảng áo của Độc Cô Tiểu Nghệ. 

- A! 

Độc Cô Tiểu Nghệ lớn tiếng sợ hãi kêu lên, gắt gao ôm lấy lồ ng ngực, hai chiếc đùi thon liên tục đá ra bên ngoài. Nước mắt giàn giụa nói: 

- Ta chỉ muốn đem chàng nấu, chàng chàng chàng, chàng thoát y phục của ta làm gì? Chàng muốn làm gì, không muốn đâu! 

- Là ngươi nói muốn gạo nấu thành cơm, không c ởi quần áo của ngươi, sao có thể gạo nấu thành cơm đây? 

Quân Khương Lâm thở hổn hển, bàn tay cũng không hề ngừng lại. Liên tục nhào nặn xoa nắn thân hình thành thục hoàn mỹ của thiếu nữ trước mặt. Độc Cô Tiểu Nghệ thực sự rất hoảng hốt, bảo vệ ở trên, lại không thể bảo vệ được phía dưới, nàng dùng răng cắn, dùng tay đẩy, dùng chân đá. Thế nhưng Quân Khương Lâm vẫn sứng sững như một tòa núi lớn lù lù bất động đứng trước mặt nàng. 

Điều này khiến cho Độc Cô Tiểu Nghệ cực kỳ ủy khuất. 

Vì cái gì? 

Rốt cuộc là vì cái gì, hắn rõ ràng đã uống thuốc, nhưng vì sao hắn lại đi đối phó với ta? Hu hu, ta rất sợ a, bộ dạng hiện tại của hắn thực là hung hãn. 

Lại là một tiếng kêu sợ hãi vang lên, quần áo của Độc Cô Tiểu Nghệ đã bị kéo xuống một mảnh, nửa thân trên toàn bộ đã lõa lồ, chỉ còn lại một cái yếm che đi bộ vị trọng yếu, da thịt trắng muốt như tuyết lộ liễu phơi bày. 

Độc Cô Tiểu Nghệ rốt cục nhịn không được khóc thành tiếng: 

- Không nên như vậy, không muốn a... 

- Ngươi đã hạ độc, bây giờ lại nói không muốn. Không phải là ngươi muốn gạo nấu thành cơm sao, ta sẽ phối hợp với ngươi. Toàn lực phối hợp! 

Thần trí của Quân Khương Lâm đã lầm vào trạng thái bán mơ hồ, nửa thân thể xinh đẹp lõa lồ phơi bày ra trước mặt càng làm cho phản ứng của hắn thêm kịch liệt. 

Rẹt một tiếng, chiếc váy của Độc Cô Tiểu Nghệ cũng bị kéo xuống, lộ ra hai cái đùi đẹp cực kỳ thon dài, Quân Khương Lâm rốt cục đã mất đi lý trí, tựa như một đầu dã thú động tình, chỉ biết lao lên. 

Độc Cô Tiểu Nghệ biết lúc này thực sự không ổn, liền liều mạng dãy dụa, nương à, gạo nấu thành cơm lại thống khổ như vậy sao? Bộ dáng của hắn hiện tại thực sự là quá dọa người đi, ta không chơi, ta không muốn nấu cơm nữa có được hay không? 

Thế nhưng hiện tại Quân Khương Lâm sao có thể cho phép nàng không chơi nữa? Củi đã đủ, lửa cũng đã châm, ngươi bây giờ còn không muốn nấu, chẳng phải là muốn chơi chết ta sao? 

Chợt xoạt một tiếng, chiếc yêm trên ngực Độc Cô Tiểu Nghệ cũng biến mất, một đôi thánh nữ phong nhũ lộ liễu rung rinh mà chui ra, tại trong mắt Quân Khương Lâm lại hóa thành một loại mỹ thực cực kỳ mê người, trong cổ Quân Khương Lâm vang lên tiếng khò khè quái dị, con mắt đã tối lại, một mực thè lưỡi ra ngậm lấy. 

Độc Cô Tiểu Nghệ a lên một tiếng, toàn thân cương cứng. Giống như bị một giòng điện chạy qua, thế nhưng trong lòng vẫn hết sức sợ hãi, cuối cùng đã tới mức cực hạn, nàng lớn tiếng khóc lóc kêu lên: 

- Ta sai rồi, buông tha ta đi, ta không chơi, ta không muốn chơi nữa. 

Quân Khương Lâm đã mất đi lý trí, nào thèm để ý tới, tiếp tục hành động, lần này mới phát hiện ra hiện tại y phục trên người mình thực sự vướng víu, một tay đè lấy Độc Cô Tiểu Nghệ, một tay cầm lấy vạt áo của mình, xoạt một tiếng, đã xé y phục của mình thành hai nửa, lộ ra thân thể cường tráng trắng như bạch ngọc. 

Đôi mắt đỏ hồng, thân thể lao tới. 

Độc Cô Tiểu Nghệ nước mắt giàn giụa ra sức đạp loạn. Hiện tại tiểu nha đầu chân chính là hối hận. Nhưng hiện tại Quân Khương Lâm như tên đã lên dây, không thể không phát. 

Tiểu nha đầu tuyệt đối không ngờ, càng là không biết tư vị của chuyện "Gạo nấu thành cơm" cư nhiên lại giao trinh tiết bản thân cho người ta! 

Hu hu, vì sao trước đây chưa từng có người nói với ta chuyện này? 

- Tha ta đi, tha ta đi, từ nay về sau ta cũng không dám nữa. 

Tiếng cầu khẩn của Độc Cô Tiểu Nghệ bỗng nhiên đình chỉ, bởi vì cái miệng nhỏ nhắn đã bị Quân Khương Lâm dùng miệng bịt lại. 

Mắt thấy chân đao chân thương chuẩn bị sáp tới. 

Đột nhiên 

- Quân Khương Lâm! Ngươi đang làm gì đó? 

Một tiếng gào to thanh thúy mang theo vô cùng tức giận vang lên. 

Trong thời khắc như màng chỉ treo chuông này, Độc Cô Tiểu Nghệ mắt thấy Quản Thanh Hàn xuất hiện, không khác gì giống như thần binh giáng lâm xuất hiện trong trướng bổng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi