QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

Với bộ dáng hiện tại của Quân Khương Lâm, nếu như mình rời khỏi đây...Hắn không được phát tiết, đối mặt với loại dược lực cường đại như vậy, hắn sao có thể thừa thụ? Khẳng định đầu óc sẽ bị hỏng, thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng nữa. 

Tuy Quản Thanh Hàn bình thường hay lãnh đạm băng sương, đối với Quân Khương Lâm sắc mặt đến bây giờ vẫn không hề tốt hơn, thế nhưng dù sao hắn cũng là tiểu thúc tử của mình, càng là hậu nhân duy nhất của Quân gia. Còn nữa, đoạn thời gian trước Quân Khương Lâm vì mình mà chịu ủy khuất, dưới sự phẫn nộ đã can đảm muốn đối địch với cả thiên hạ, điều này đã khắc sâu trong tâm trí nàng. Tâm hồn thiếu nữ hơn hai mươi năm chưa từng dao động không ngờ vì việc đó mà lung lay! Đối với một thiếu niên ưu tú đã hết lòng vì ta như vậy, chẳng lẽ ta có thể trơ mắt nhìn hắn bị tra tấn? Hơn nữa, hậu quả còn phi thường nghiêm trọng. 

Quân Khương Lâm vì mình mà dám làm tất cả dám đối nghịch với cả Huyết Hồn sơn trang nổi danh như mặt trời ban trưa! Tuyệt không hề lùi bước! Như vậy, chính mình làm sao mới có thể báo đáp được một phần thâm tình này đây? 

Quân gia vì mình, tại gia tộc của mình đều không quản không hỏi nhất định muốn đem mình đi, không tiếc ngọc đá đều tan cũng muốn bảo vệ mình! Chính mình chẳng lẽ cứ như vậy trơ mắt nhìn hậu nhân duy nhất của Quân gia bị xuân dược tra tấn? 

Thậm chí mấy ngày nay ở Thiên Nam. Nghĩa phụ Quân Vô Ý vì chuyện của mình mà bị Huyết Hồn sơn trang tìm mọi cách gây khó xử, thậm chí dùng quỷ kế hãm hại, tuy hiểm tử nhưng vẫn còn sống, nếu không phải có người âm thầm viện thủ tương trợ, như vậy đều không may mắn thoát khỏi cái chết! 

Mà hết thảy chuyện này, tận cùng cũng là vì chính mình! 

Hôm nay Quân Khương Lâm trúng dâm độc, chính mình lại có thể giúp? 

Từ khi chính mình đi vào Quân gia, Quân Khương Lâm luôn có hảo cảm với ta, thậm chí lúc trước mang khuôn mặt quần áo lụa là, hoặc là thật, hoặc là giả đều biểu hiện ra tâm ý đối với mình. Gần đây mới biết được, diện mục trước kia của hắn hoàn toàn là cố ý giả vờ, như vậy hắn là vì cái gì? Vì cái gì tại tình huống hiện tại đem ra thổ lộ với chính mình? 

Hôm nay có lẽ là cơ hội vô cùng khó có. Tâm ý như vậy, chẳng lẽ bản thân mình hoàn toàn có thể thờ ơ sao? 

Trải qua trăm vạn lần chờ mong, khó có được chân tình lang. 

Đem so sánh với kỳ tài ngút trời như Quân Khương Lâm, vậy cái gọi là tài tuấn thế gia được cho là gì? Hiện tại mình đã tự do, thế nhưng... 

Một thời gian trong nội tâm của Quản Thanh Hàn không ngừng suy nghĩ, không ngờ lại giống như ngây dại. 

Không thể không nói, "Mối tình thắm thiết" của vị Quân Khương Lâm này hoàn toàn không có giống như suy nghĩ đơn phương của Quản Thanh Hàn, chỉ là một chuyện mỹ sự hiểu lầm mà thôi. Nguyên nhân chưa nói tới chuyện khác, mà chỉ nói tới Khương Lâm bây giờ không phải Khương Lâm trước kia. Thân thể tuy vẫn thế, nhưng trong linh hồn đã không phải là chủ nhân trước kia nữa! Trước đó, hết thảy mọi chuyện mà Khương Lâm làm không thể tính lên người Quân Khương Lâm hiện tại. 

Như hiện tại mà nói, ngay cả thân thể cũng đều không giống với lúc trước nữa! 

Quân Khương Lâm hiện tại không thể phủ nhận đối với Quản Thanh Hàn cũng có hảo cảm ở mức độ nhất định, thế nhưng cảm tình của vị lãnh huyết sát thủ này, còn xa mới tới trình độ nóng bỏng, còn xa mới tới tình trạng đàm luận hôn nhân. 

Thậm chí có thể nói với tính cách lang thang không gò bó của Quân Khương Lâm. Tuy không kiêng sợ hết thảy, tuy hoành hành vô kỵ, nhưng đối mặt với cảm tình, hắn vĩnh viễn sẽ không chủ động đi thổ lộ. Nếu không có nữ tử chủ động đến theo đuổi, hoặc là lão gia tử bắt buộc an bài hôn sự, thậm chí còn có khả năng hắn muốn sống độc thân đến già. 

Bởi vì tư tưởng quan niệm hiện tại của Quân Khương Lâm, hay quan niệm của kiếp trước làm Sát Thủ Chi Vương, đối với một vị sát thủ mà nói quả thực là không thể tưởng tượng tới thứ tình cảm xa xỉ đó. 

Lúc Quản Thanh Hàn đang chần chờ trong mê võng, chỉ cảm thấy bầu ngực mát lạnh, y phục trên người đã bị Quân Khương Lâm thô lỗ xé tan! Nàng cả kinh nhìn Quân Khương Lâm, ánh mắt hắn tràn đầy d*c vọng không thể kiềm chế, đột nhiên trong lúc đó nhu tình bắt đầu dâng lên. 

Bỏ đi bỏ đi. 

Để ta dùng cả đời này báo đáp ân tình như biển của Quân gia đối với ta đi! Quản Thanh Hàn im lặng nhắm mắt lại, hai hàng lệ như ngọc chậm rãi lăn trên gò má. 

Nàng đã hoàn toàn buông lỏng không hề chống lại. 

Thế nhưng Quân Khương Lâm cũng không có ý thức được. Hắn còn đang bị dược lực điều khiển, tiến hành công thành đoạt đất không hề có chút ôn nhu nào, mà hắn thật không thể ngờ vị nữ tử trong lồ ng ngực mình, đã không phải vị nữ tử đã khơi mào lên hết thảy một màn này. 

Lập tức trong đại trướng diễn ra cảnh xuất sắc khôn cùng. Tiếng th ở dốc ô ô, tiếng thống khổ rên rỉ không ngừng vang lên. 

Tiểu nha đầu thất kinh, nhanh như chớp chạy trở lại trốn trong trướng bồng của mình, đổi một bộ quần áo mới. Sau khi nghỉ ngơi một hồi mới hơi chút ổn định, vẫn còn cảm giác trên mặt, trên cơ thể nóng lên như phát sốt, thật là đáng sợ! Thật là đáng sợ! 

Ông trời của ta cái đó! Độc Cô Tiểu Nghệ vỗ vỗ lồ ng ngực, vẫn còn rất sợ hãi. Nhớ tới bộ dạng dữ tợn kia của Quân Khương Lâm, quả thực giống như là muốn ăn thịt người, muốn nuốt sống mình vào bụng vậy. 

Nhớ tới Quân Khương Lâm tại trên người, trên mặt mình mãnh liệt ôm hôn xoa nắn, đôi tay to lớn kia tản ra vô hạn nhiệt lực không ngừng vuốt v e trên cơ thể mình, quả thực là đã sờ tới cả nơi rừng rậm bí ẩn kia, cũng không buông tha. Độc Cô Tiểu Nghệ tựu thẹn đến độ muốn chui xuống đất. Mặt đỏ như phát sốt. May mà có Quản tỷ tỷ a. 

A! Quản tỷ tỷ! 

Độc Cô Tiểu Nghệ thoáng cái đứng lên, đôi mắt đẹp trợn lên hết cỡ, ta đã trốn tới đây, nhưng tại sao lại quên mất Quản tỷ tỷ chứ? Khương Lâm ca ca đã ăn dược được nấu a, vạn nhất nếu hắn làm thương tổn Quản tỷ tỷ, chẳng phải để Quản tỷ tỷ ắn một hồi đau khổ rất lớn sao? Như vậy há không phải là mình có tội sao? 

Độc Cô Tiểu Nghệ càng nghĩ càng bất an, lại lần nữa như gió lốc từ trong trướng bổng của mình phi ra ngoài, không quan tâm tới hết thảy triển khai công phu hướng về soái trướng của Quân Vô Ý mà chạy như điên! 

Quân Vô Ý, Ưng Bác Không cùng Đông Phương tam huynh đệ đang thương nghị phương pháp lui quân, chỉ thấy cửa vải bị vén lên. Độc Cô Tiểu Nghệ thở không ra hơi vọt lên đi vào nói: 

- Quân Tam thúc...Phù phù phù... Khương Lâm ca ca đã xảy ra chuyện, bây giờ huynh ấy đang ở trong trướng bồng... Lão nhân gia ngàu hãy mau đi xem một chút, nếu tới trễ...Quản tỷ tỷ sẽ xảy ra chuyện a...

Vội vàng chạy tới, khí tức cũng quên điều hòa, đúng là thở không ra hơi. Miễn cưỡng nói một câu cụt đầu cụt đuôi, khi nói xong những lời cấp bách này, cái lưỡi thè ra khỏi khuôn miệng nhỏ nhắn thở mạnh, hai bàn tay nhỏ bé chống đầu gối, mồ hôi đầm đìa nhỏ xuống. Thật sự không thể đứng thẳng người dậy được. 

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi