QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

- Ta đương nhiên là biết, gạo nấu thành cơm chính là một nam một nữ ý hợp tâm đầu, từ nay về sau không hề chia lìa! 

Độc Cô Tiểu Nghệ phồng miệng dậm chân, hung hăng nói: 

- Ai cũng không đoạt được! 

Năm người đồng thời có một loại cảm giác như muốn ngất. 

- Ngươi dùng loại dược... Khụ, khụ, tên là gì thế? Hạ bao nhiêu phân lượng! 

Quân Vô Ý gian nan nuốt nước miếng, ôm một tia hi vọng, hỏi. 

- Tên của dược hình như là "Điếu khởi nhất bách cân" [ cái đó^^ có thể nâng được trăm cân]... 

Độc Cô Tiểu Nghệ nghiêng nghiêng đầu nghĩ một lát, có phần ảo não nói: 

- Thật sự là cái tên cổ quái! Rất khó đọc, nếu không phải trí nhớ của ta tốt, nhất định là nhớ không ra. 

- Gì? Điếu Bách Cân. 

Năm người đồng thời thở dài, lắc đầu. 

Đây chính là cực phẩm dược mà nam nhân chuyên dùng a, có hiệu quả tráng dương cực kỳ mãnh liệt, hơn nữa có thể khơi lên d*c vọng lớn nhất của nam nhân. Đạt tới thần trí lệch lạc, nếu không triệt để giải phóng hết dược lực, chỉ sợ sẽ không ngừng lại được. 

Điểm chết người nhất chính là loại dược này tương đối bá đạo. Chỉ cần một chút cũng có hiệu quả rõ rệt. 

Quân Vô Ý nghĩ tới đây, sắc mặt trắng dã, run rẩy đôi môi, hỏi: 

- Này, khụ khụ. Tiểu Nghệ nha đầu, lúc trước ngươi nói thứ kia kia vô dụng, vậy ngươi nói cho Tam thúc biết, rốt cuộc ngươi hạ bao nhiêu dược vào trong hồ lô rượu? Vài cái móng tay à? 

Vài móng tay? Sắc mặt của Đông Phương tam huynh đệ cùng Ưng Bác Không trở nên quái dị, không ngờ vị Huyết Y đại tướng này lại cũng biết cách thức hoạt động của đám người giang hồ, điều này thực làm cho người ta bất ngờ...Vậy mà hiện tại đòi phạt Khương Lâm, ngược lại khiến cho ta buồn cười a. 

- Vài móng tay? Ta cũng không biết, làm sao phải phiền toái như vậy, cứ dốc hết một túi vào là xong mà. 

Độc Cô Tiểu Nghệ trừng mắt, khoa tay múa chân tạo thế thành cái bọc nhỏ rồi nói: 

- Đều bỏ vào hết, lúc đó ta tưởng hắn chỉ uống một chén, ai ngờ vừa lúc Khương Lâm ca ca khát, trong nháy mắt huyng ấy đã dốc cạn hồ lô! Một giọt cũng không còn! 

- Đều bỏ vào! Một hồ lô rượu bị hắn uống hết? 

Năm người đồng thời kinh hô một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn nhau! 

Lão thiên gia của ta ơi, chuyện này thực sự là chó má mà. 

- Ngươi ngươi, ngươi nha đầu kia tại sao lại hồ đồ như vậy! Thật sự là hồ đồ! 

Quân Vô Ý bị dọa cho phát hoảng. Nhiều dược như vậy, người không giỏi chống đỡ có thể phát nổ a. Hắn đột nhiên nghiêm giọng quát lớn: 

- Ngươi ngươi, ngươi, cái tên kia cũng quá hoang đường đi, trên đường hành quân sao lại mang theo xuân dược? Đây quả thực là hành vi vô liêm sỉ! Bại hoại quân kỷ, không thể tha thứ! Điển hình của một tên d@m tặc! 

Quân tam gia có phần thở hổn hển, rõ ràng bắt không được thỏ liền đổ tội cho chó săn, sắc mặt hắn có phần dữ tợn, có phần sợ hãi. Phân lượng Điếu Bách Cân nhiều như vậy, nhất định sẽ làm cho cái kia..., vạn nhất Khương Lâm bị hỏng thì làm sao bây giờ? 

Kỳ vọng duy nhất của Quân gia chỉ có một mình hắn, nếu như hắn hỏng thì Quân gia chẳng phải là tuyệt hậu sao? Còn có Thanh Hàn, Thanh Hàn tuy là con dâu của Quân gia, nhưng bây giờ vẫn còn là xử nữ, liệu có chịu được không? Nếu như bởi vì khó có thể thừa thụ mà hương tiêu vẫn, vậy phải làm sao bây giờ? 

Đông Phương Vấn Kiếm cũng triệt để luống cuống, nói: 

- Bằng không chúng ta xông vào đưa bọn họ ra, sau đó vận công bức dâm dược ra, thật sự là chuyện quá gấp không thể nghĩ nhiều a. 

- Ngươi là lợn à! Xuân dược cũng không phải độc dược! Độc dược ở trong huyết mạch trong kinh mạch còn có bức ra. Xuân dược xâm nhập vào trong cốt tủy, chính là dẫn động bản năng nguyên thủy nhất của con người, làm sao có thể bức ra! 

Quân Vô Ý giống như đánh mất lý trí đổ ập xuống, một hồi mắng loạn. 

- Hơn nữa, chúng ta cứ như vậy mà xông vào. Thanh Hàn phải làm sao đây? Khương Lâm phải làm sao đây? Ngươi thật đúng là heo! Sự cấp tòng quyền, sự cấp tòng quyền chó má gì! 

Quân Vô Ý triệt để phát điên rồi. 

Thế nhưng Đông Phương Vấn Kiếm lại không hề để ý, hắn thập phần minh bạch tâm tình hiện tại của Quân Vô Ý, bởi vì hiện tại chính hắn cũng không khá hơn. 

Ưng Bác Không trầm tư an ủi: 

- Mọi người hãy bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần đừng rối loạn, các ngươi chớ quên, Khương Lâm kế thừa y bát của sư phụ hắn. Y võ song tu, tạo nghệ siêu tục, tin tưởng với thần công bất phàm mà sư phụ hắn truyền thụ, Khương Lâm tất nhiên sẽ không có việc gì. 

Quân Vô Ý thở dài tâm tình chậm rãi ổn định lại, trong mắt mang theo nồng đậm lo âu nói: 

- Chỉ đành hy vọng như thế mà thôi. 

Đông Phương Vấn Tình huynh đệ ba người lập tức tò mò hỏi: 

- Sư phụ của Khương Lâm là ai vậy? Khương Lâm khi nào đã có sư phụ thế? 

Ba người bọn họ rất tò mò "Sư phụ của Khương Lâm" mấy chữ này tựa hồ mang theo ma lực rất lớn, mà ngay cả Quân Vô Ý lầm vào trạng thái điên cuồng cũng thanh tỉnh lại một chút, rốt cuộc là vì sao? 

- Sư phụ của hắn thực ra các ngươi cũng đã từng gặp, đó chính thức là một cao nhân a!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi