QUÂN LÂM BINH VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Phong Tuyết Ngân Thành chỉ là một địa danh, ân, đương nhiên không phải dùng băng tuyết để xây. 

Tiêu Phượng Ngô ngu ngốc giải thích. 

- Vậy sao địa phương nổi tiếng như vậy, mà chúng ta trước giờ chưa từng nghe qua? 

Cô gái áo xanh vừa hỏi vừa nhìn hắn nghi ngờ. Đột nhiên cô ta làm ra vẻ bừng tỉnh: 

- Đúng rồi. Ta nhớ ra rồi, Phong Tuyết Ngân Thành. 

Hai chú cháu Tiêu Hàn thở phào một hơi, rốt cuộc cũng nhớ tới rồi sao. Vậy chuyện sau này dễ dàng hơn rồi. Thật lòng mà nói, với danh tiếng Phong Tuyết Ngân Thành thì cho dù không phải người có huyền khí cũng có thể nghe nói qua. 

Có điều cô gái áo xanh kia giờ đang làm ra vẻ khoe khoang kiến thức truớc mặt cô gái áo trắng: 

- Tỷ tỷ, tỷ có nhớ hai năm trước chúng ta đi chơi ngang qua một xóm nghèo, không phải lúc đó họ dùng tuyết đắp lên một cái bờ tường lớn sao? Lúc đó chị còn tưởng bọn họ xây tường đắp thành phải không? Khi đó chị còn tự mình đặt tên cho nó. Chị nói … Ừm, chỗ này kêu là Phong Tuyết Ngân Thành đi. Trời đông lạnh lẽo, lỡ như ai có nhu cầu giải quyết đi trong đi ngoài gì đó cũng có chỗ để che. Có phải vậy không? 

Cô gái áo trắng cười nhạt một cái rồi chậm rãi gật đầu, đây đúng là động tác đầu tiên của cô ta. 

Cô gái áo xanh thấy vậy nhảy cẫng lên, dùng khuôn mặt vênh váo tự đắc nói với Tiêu Hàn và Tiêu Phượng Ngô: 

- Hừ! Ta còn tưởng là chỗ nào, thì ra là cái nhà vệ sinh ở nông thôn mà thôi! Cái tên kia còn là do tỷ tỷ của ta đặt ra đó? Có gì đáng để kiêu ngạo sao? Ách? Cách người giờ ăn mặc như vậy, chẳng lẽ đã phát tài to rồi hả? Nếu đã giàu to rồi sao lại còn muốn ở trong nhà vệ sinh làm gì nữa! Đã phát tài rồi sao còn không chịu xây nhà mới! Cái này hình như nghe người ta nói là… là… đúng rồi, là nhà giàu mới nổi phải không? 

Khóe miệng Tiêu Hàn co giật liên hồi, mặt mày hắn giờ cũng chuyển qua màu tím bầm! 

Mà Tiêu Phượng Ngô bên cạnh đang há hốc mồm, mà tàu hủ trong đầu vị Tiêu Thiếu gia Phong Tuyết Ngân Thành này còn chưa kịp phản ứng, hắn đã kinh ngạc hỏi: 

- Thật sự trên đời có chuyện trùng hợp vậysao? 

- Tiện tỳ càn rỡ, nói năng bậy bạ! 

Tiêu Hàn giận dữ quát một tiếng rồi đứng thẳng người dậy, khí thế của một thân cao thủ Thiên Huyền ào ào phát ra. Đi một đoạn đường này thì tinh thần hắn đã điên điên khùng khùng, gìơ đột nhiên nghe những lời này tựa như đổ dầu vào lửa, hắn làm gì quan tâm việc đứng trước mặt mình là hai cô gái yếu ớt ra sao? Dù sao trên đoạn đường này người chết dưới tay hắn không một trăm cũng cỡ tám mươi, thêm hai người nữa thì cũng chẳng sao. 

- Thúc thúc nguôi giận, thúc thúc ngài ngàn vạn lần bớt giận, này, này nói không chừng chính là trùng hợp thôi. Coi bọn họ chỉ là hai cô gái mới ra khỏi nhà, không biết Phong Tuyết Ngân Thành cũng là không có gì đáng trách! 

Tiêu Phượng Ngô vội vàng khuyên giải, gấp đến độ trên đầu đều toát ra mồ hôi. 

Hắn vừa thấy cô gái áo trắng này liền bị vẻ tuyệt đại tao nhã của cô ta làm hắn mê mẩn tâm thần. Hắn chỉ cảm thấy được nói chuyện với người ta đã là chuyện quá tốt rồi, bởi vậy hoàn toàn đánh mất luôn sự phán đoán thiệt hơn. 

- Cút ngay! Mày là đồ nghiệp chướng, không nhìn thấy bọn chúng đang trêu chọc chúng ta sao? 

Tiêu Hàn giận dữ đến độ muốn đạp chằng cháu của hắn văng đi cho khuất mắt… 

- Vừa rồi ngươi nói cái gì? Có lá gan nói một lần cho ta nghe một chút? 

Một âm thanh lạnh như băng, hoàn toàn không mang theo âm điệu của người bình thường vang lên, lạnh lẽo như gió lạnh thổi từ địa ngục khiến cho người mạnh nhất trong đám Phong Tuyết Ngân Thành đứng đây là Tiêu Bố Vũ cũng phãi rùng mình một cái. 

Cái cô gái áo xanh xinh đẹp như hoa kia, lúc này ánh mắt không có chút tươi cười, không ngờ thay vào đó lại là sát ý lành lạnh! Đôi con ngươi kia vốn linh động giờ như biến thành hai cái động không đáy. Tiêu Phượng Ngô chỉ nhìn thoáng qua đột nhiên cảm thấy mơ hồ như mình đã rơi vào trong một cơn lốc xoáy. 

Sắc mặt Tiêu Bố Vũ lập tức thay đổi! 

Tu vi cấp Chí Tôn! Khí tràng của cấp chí Tôn! 

Đây là khí tràng mà ngay cả Tiêu Bố Vũ cũng không cách nào thi triển được! Cô gái áo xanh này rốt cuộc là ai? 

Bất kể cô gái áo xanh kia là ai, chuyện bây giờ đã xé ra to rồi! 

Bầu không khí bây giờ y như gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, hết sức căng thẳng! Một câu tiện tỳ của thẳng khùng Tiêu Hàn rốt cuộc đã rước lấy phiền phức to bằng trời! 

Một cái phiền phức to bằng trời mà lão không thể ứng phó, không thể giải quyết, càng không thể đối mặt! 

Đúng lúc này, cũng vừa khéo là thanh âm như sấm rền từ phương xa vang lên, cỡ hiệu phất phới, bụi bay đầy trời. Đại quân của Quân Vô ý rốt cuộc cũng đã tới!

- Xin tôn giá khoan động thủ, hiều lầm thôi mà! 

Tiêu Bố Vũ lắc mình đứng ra đối diện với cô gái áo xanh, khuôn mặt ờ hững khi nãy giờ đã chuỷên thành nghiêm túc kèm theo vẻ kinh nghi bất định: 

- Cô nương khoan hãy nổi trận lội đình, chuyện này nói chung chỉ là trùng hợp, xin để lão già này giải thích một chút. 

- Hiểu lầm, chuyện cười này không đáng cười chút nào. Nếu quả thật hai chị em ta chỉ là người bình thường, cho dù không toi mạng trước cái thứ ngu xuẩn đó, cũng sợ rằng sẽ bị đám các người ép mang đi, rồi chẳng lẽ không bị ngang ngược lăng nhục, tùy ý tàn sát bừa bãi sao? Người Phong Tuyết Ngân Thành đều là cái thứ vậy sao? Giải thích? Nếu không phải gặp chị em chúng ta các ngươi có cần giải thích sao? Có cần giải thích sao? 

Ánh mắt của cô gái áo xanh lạnh lùng nhìn Tiêu Bố Vũ, sát khí lạnh lùng trong đó không giảm mà còn tăng lên. 

Tiêu Bố Vũ tất nhiên không vô dụng như thằng khùng Tiêu Hàn, tuy rằng khí thế của cô gái áo xanh tiếp tục tăng lên, nhưng sát ý trước mắt cũng không khiến hắn hoàn toàn không có phản ứng. Chỉ là hắn cảm nhận áp lực càng lúc càng lớn gần như quá sức chịu đựng mà thôi. 

Quả là nghé con không sợ cọp, cho tới giờ phút này Tiêu Hàn tuy rằng cảm nhận được khí thế kh ủng bố của cô gái áo xanh, nhưng hắn vẫn tự tin vào chỗ dựa sau lưng là Tiêu Bố Vũ nên không chút ý thức nào về sự nguy hiểm trước mặt. Hắn làm sao biết được rằng, cái chỗ dựa Tiêu Bố Vũ của hắn chưa chắc đã tự lo xong thân mình huống gì là lo cho hắn. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi