QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Quân Mặc Ninh lạnh lùng nhìn Tề Hàm dập đầu chấm đất không dám ngẩng lên, y tức giận thì tức giận, nhưng một màn trước mắt này, bao nhiêu năm qua y đã tự mình trải qua không biết bao nhiêu lần! Người mới vừa rời đi kia, từ nhỏ, huynh trưởng nhìn như không có sức lực lại che chở y cưng chiều y không chùn bước như vậy, mỗi lần bị đánh thảm hại, cũng vẫn muốn để y yên tâm.

Nếu nói cha mẹ là chấp niệm kiếp trước kiếp này của y, như vậy, huynh trưởng chính là trời xanh quá mức ban ân.

Tình cảnh này, Quân Mặc Ninh cũng không cho rằng Tề Hàm có lỗi; tựa như chuyện ám sát trong tửu lâu Duyệt Lai, Tề Hàm thay Tề Vân cản dao.

Thế nhưng thân làm thầy, y lại tức giận. Bởi vì vai trò không giống, lập trường liền không giống.

"Nghe được chưa? Là tự ngươi chịu? Hay để ca ngươi thay ngươi chịu?" Hỏi như vậy, đáp án lại không hề bất ngờ; Tề Vân bị phạt lăn lộn xin tha, thế nhưng hắn sẽ không thật sự hèn yếu đến mức để cho người khác, nhất là Tề Hàm thay hắn chịu đòn!


Quả nhiên, Tề Vân giãy dụa bò dậy từ dưới đất, hai chân hắn không có sức mà run rẩy, căn bản không có cách đứng lên. Hắn đỡ băng ghế đứng lên trước, sau khi nỗ lực đứng thẳng người thì nằm sấp lên bàn. Trong toàn bộ quá trình, Quân Mặc Ninh chỉ lạnh lùng nhìn, mà Tề Hàm, thì cái trán trước sau chạm đất chưa rời, chỉ là bên tai truyền đến tiếng đệ đệ chật vật thở dốc.

"Tiên... tiên sinh! Vân nhi tự mình... chịu... Vân nhi vi phạm quy củ... xin tiên sinh... trách phạt lần nữa! Thiếu niên mang theo tiếng khóc nức nở mà nói, hắn không biết mình có thể chịu đựng nổi hay không, thế nhưng dù sao đi nữa, không thể để ca ca chọc vào ngọn lửa của tiên sinh mà bị liên lụy.

"Chính ngươi có thể chịu?" Giọng Quân Mặc Ninh rất lãnh đạm.

Giọng Tề Vân thì vẫn đang run, "Vân nhi... nhất định tuân thủ tốt quy củ... Xin tiên sinh... đừng phạt ca ca..."


Tề Hàm thẳng người lên, trong mắt đều là không nỡ; hắn nhìn sang tiên sinh, ánh mắt biến thành vô tận cầu xin.

Quân Mặc Ninh đưa ánh mắt chuyển hướng Tề Hàm, kể từ năm ngoái sau khi hắn tự tiện chủ trương gặp cảnh ngàn cân treo sợi tóc, đứa nhỏ một tay y dạy dỗ dường như bỗng nhiên trưởng thành; hoặc có lẽ, sau cái lần hắn hiểu rõ khốn cục của cha con Quân thị, hắn đã không còn là đứa bé hoàn toàn sống dưới cánh chim của tiên sinh và sư phụ.

Hắn bắt đầu dùng sức lực của chính mình bảo hộ người bên cạnh, không tiếc trả giá mọi thứ, kể cả sinh mệnh.

Giờ khắc này Quân Mặc Ninh càng hiểu rõ tâm tình của cha huynh khi đối mặt với y, bất đắc dĩ, tức giận, thậm chí trách phạt, không khỏi vì đau lòng!

Y từng nghĩ bồi dưỡng Tề Hàm thành một đế vương vâng lời, đương nhiên, đó đã là chuyện rất lâu trước đây; sau đó, thấy hắn quyến luyến mình và Hán Sinh như thế, trong lòng Quân tam cũng thay đổi ý nghĩ, con đường đế vương gian nan hiểm trở, hà tất để một đứa bé đáng thương đi gánh vác cả thiên hạ? Để hắn vĩnh viễn dưới cánh chim của mình, không phải cũng tốt lắm sao? Hắn hài lòng, y cũng hài lòng, cớ sao không làm?


Nhưng bây giờ... đứa bé đó đã lớn, cuối cùng vẫn phải rời khỏi cái ổ ấm áp xòe cánh mà bay. Một năm, lại giữ hắn thêm một năm, trị dứt tổn thương, khôi phục võ công, liền thật sự thả hắn tự do đi...

"Thay mặt trưởng bối dùng quyền hành là lễ xưa," Quân Mặc Ninh đi tới trước người Tề Hàm, đón lấy cầu xin trong mắt hắn nói rằng, "Vi sư cho ngươi hai lựa chọn, một là ta tự mình ra tay, Tề Vân phạm quy đánh lại, năm mươi cái này hắn chịu nổi thì chịu, không chịu nổi... cũng phải chịu! Nhưng nếu ngươi ra tay, vi sư miễn hắn đánh lại, còn lại hai mươi lăm ngươi tới đánh! Ngươi đã vào rồi, ngươi không thể không chọn."

Tề Hàm sững sờ, nhìn cây gậy dài mảnh trước mắt trong chốc lát không phản ứng kịp. Hắn từng phạt Tề Huyên, đây là trách nhiệm cửu vương gia Tề Mộ Tiêu giao cho hắn, nhưng mỗi một lần hắn đều thu lực; hắn cũng từng phạt Tề Vân quỳ, nhưng chung quy chỉ là thời gian rất ngắn. Bây giờ... tiên sinh để mình chấp hình? Hắn sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng mình cầm gia pháp là có thể nương tay cho đệ đệ, đây không phải là trò đùa của bọn hắn, tiên sinh nói, thay mặt trưởng bối dùng quyền hành. "Trưởng bối", liền phải gánh vác trách nhiệm của "trưởng bối"!
Tiên sinh ra tay, là năm mươi! Mình ra tay, là hai mươi lăm! Tề Hàm dời mắt nhìn Tề Vân, lại phát hiện đệ đệ chỉ lẳng lặng nằm đó, thỉnh thoảng truyền đến một tiếng ẩn nhẫn khóc nức nở. Xin tha cũng không như trong tưởng tượng nhưng nếu hắn nhận nhiệm vụ này, có thể miễn đi một nửa trách phạt! Đệ đệ cũng đau lòng ca ca, biết cho dù lựa chọn cái nào, cũng không phải là ca ca mong muốn!

Tề Hàm thu ánh mắt lại, rốt cuộc hai tay vẫn phải nhận lấy gậy gộc dài mảnh tiên sinh đưa trước mắt... Hắn biết, đây không chỉ là một lần thay thế, mà là nhận lấy trách nhiệm quản giáo đệ đệ Tề Vân...

Thấy hắn tiếp nhận gia pháp, Quân Mặc Ninh chắp tay nói, "Ngươi dạy hắn cho tốt, chuyện lần này rốt cuộc sai ở chỗ nào? Đánh xong tới thư phòng tìm ta, còn có chuyện muốn dặn ngươi."
"Dạ, tiên sinh." Hai tay Tề Hàm nâng gậy gộc, cúi người đáp.

Quân Mặc Ninh cũng không ở lại, trực tiếp rời khỏi phòng.

"Ca..." Mông Tề Vân đau đớn nhảy từng đợt từng đợt, nhưng sau khi nghe tiên sinh và huynh trưởng đối thoại, hắn vẫn rất cao hứng mà hô lên.

"Không cần gọi ta," Giọng Tề Hàm không hề dịu dàng như trong tưởng tượng, "Tuy tiên sinh đã đi, nhưng ta sẽ không giữ lực, gia pháp còn dư lại cũng không dễ chịu; huống hồ, tốt nhất ngươi tự mình nghĩ rõ ràng rốt cuộc sai ở chỗ nào... Bằng không, ca ca cũng không giúp được ngươi!"

Tề Vân nhìn thấy rõ ràng đau lòng trong mắt ca ca và cánh tay siết chặt gia pháp đến lộ gân xanh, nhưng giọng nói vẫn lạnh như băng, hắn tủi thân nhưng lại không dám thể hiện, không thể làm gì khác hơn là cúi thấp đầu nói rằng, "Vừa rồi Vân nhi nhận sai, không nên lỗ mãng kích động không nên tùy tiện đánh nhau, tiên sinh lại nói Vân nhi không biết sai!"
"Tiên sinh từ trước đến nay cho rằng, tính khí thiếu niên không thể thiếu, lỗ mãng kích động đều có thể tha thứ." Điểm này, Tề Hàm rất chắc chắn, cái lần hắn xông vào Cung thân vương phủ kia, nhận sai lỗ mãng kích động cũng không được chấp nhận.

"Ca ca, là Vân nhi không bảo vệ tốt ca ca sao?" Tề Vân lẩm bẩm nói.

"Mặc dù không đúng nhưng cũng không khác mấy, Vân nhi," Tề Hàm đi tới vị trí lúc nãy Quân Mặc Ninh chấp hình, cái mông sưng lên của đệ đệ làm đau hai mắt hắn, nhưng hắn lại còn phải đánh! "Tiên sinh đã dạy chúng ta, thiếu niên khí phách kéo tận mây, cho nên kích động cũng tốt, lỗ mãng cũng được, thậm chí đánh nhau với người ta gây họa cũng sẽ không khiến tiên sinh tức giận, nhưng điều kiện tiên quyết là, ngươi không thể để mình bị thương tổn! Bởi vì, cái này sẽ làm cho người thân đau đớn kẻ thù vui vẻ!"
Tề Vân xoay mặt qua, nhìn thấy đôi mắt chân thành của ca ca, đây là lần đầu tiên hắn được dạy bảo như vậy, quả nhiên đau đớn sẽ khiến người ta nhớ kỹ bài học! Hắn nhớ kỹ sau này nhất định hắn sẽ suy tính tốt mới ra tay!

"Vân nhi hiểu, ý ca ca là giữa an toàn của ca ca và cùng người khác tranh đấu, dù sao đi nữa Vân nhi cũng nên đặt sự an toàn của ca ca ở vị thứ nhất; cho dù lần này không có ca ca, Vân nhi một thân một mình, bên người con tin kia lại có rất nhiều thị vệ, cũng không nên ra tay lúc đó, ít nhất... ít nhất nên chờ thêm vài người! Có phải hay không, ca ca?"

Quả nhiên là thiếu niên thông suốt!

Tề Hàm tán thưởng trong lòng, lại mạnh mẽ giấu xuống, giả vờ bình tĩnh nói, "Nếu hiểu, liền yên tâm bị phạt; đánh xong, chúng ta còn phải thưa lại với tiên sinh!"
Tề Vân bĩu bĩu môi, cuộn cuộn cuộn ống tay áo nhét vào trong miệng, ca ca nói, sẽ không đánh nhẹ!

"Bốp bốp bốp..."

Quả, nhiên, không, nhẹ!

Tề Vân chịu không tới vài cái liền biết lực độ huynh trưởng xuống tay vậy mà không khác tiên sinh chút nào! Mặc dù lòng huynh trưởng thương tiếc, bắt đầu trách phạt chỗ dưới mông chưa từng chịu trượng, đa số còn đánh vào đùi; nhưng vết thương không hề dày đặc dường như cũng chia đều đau đớn, vẫn đau! Đau! Đau!

Thế nhưng dù sao đi nữa, chung quy cũng dễ chịu hơn dưới tay tiên sinh một chút!

Trong thư phòng Vô Âm Các viện chính phủ, Quân Mặc Ninh nhìn Tề Hàm đỡ Tề Vân vào. Sắc mặt Tề Vân trắng bệch, hai chân không có sức, cả người gần như treo trên người Tề Hàm! Y vừa nhìn liền biết, Tề Hàm xuống tay nhất định không nương. Có điều cũng đúng, nếu như ngay cả những thứ này Tề Hàm cũng không thể làm được, vậy thật đúng là uổng phí y và Hán Sinh dạy dỗ mấy năm nay.
Tề Hàm đỡ đệ đệ quỳ xuống nền gạch xanh trong thư phòng, mình thì quỳ bên người hắn, hai tay giơ lên cây gậy dài mảnh.

Hai huynh đệ mang tâm sự riêng, cũng không để ý đến trong góc thư phòng, còn một đứa bé khác đang đứng.

Quân Dịch Hi.

Nó vẫn có chút ngơ ngác, sau khi từ Vọng Giang Lâu theo Hoắc Nhẫn Đông gấp rút hồi kinh, nghỉ ngơi nửa ngày nó đã được mang đến chỗ này. Ngồi ở đó là người ngày ấy ban tên cho nó còn dẫn nó rời khỏi lồng giam, nó sợ hãi đứng trong góc nhỏ, chỉ chốc lát sau liền thấy hai thiếu niên ca ca lớn hơn nó một chút đỡ nhau vào.

Bọn họ quỳ xuống, rất cung kính. Ánh mắt của nó mịt mờ mà tò mò.

"Biết sai rồi?" Quân Mặc Ninh hỏi, cũng không để ý tới Tề Hàm nâng gia pháp.

Tề Vân run run rẩy rẩy nói, "Vân nhi biết sai rồi... Vân nhi không có... không có phân rõ nặng nhẹ..."
Quân Mặc Ninh chỉ "ừ" một tiếng, xem như chấp nhận sai lầm Tề Vân biết được sau khi chịu năm mươi gậy, ngược lại nói với Tề Hàm, "Thân là sư huynh phải có dáng vẻ của sư huynh, từ hôm nay trở đi, chuyện dạy dỗ các sư đệ do ngươi đảm nhận."

Tề Hàm kinh ngạc ngẩng đầu.

Quân Mặc Ninh chỉ vào đứa bé trong góc nói, "Nó tên Quân Dịch Hi, là học trò thứ ba ta nhận, từ hôm nay trở đi, ngươi dạy nó quy củ, lễ nghi và bài học cơ bản."

"Dạ, tiên sinh!" Quân Mặc Ninh phân phó vừa nhanh vừa thỏa đáng, Tề Hàm chưa kịp suy nghĩ liền đáp lời theo bản năng, nói xong mới xoay đầu nhìn đứa bé run lẩy bẩy kia!

Một khắc ấy, dường như hắn thấy được bản thân mình năm đó!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi