QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Tục ngữ nói, ngày tháng sáu, mặt trẻ con. Buổi trưa thời tiết còn nắng chói chang, qua sau ngọ liền âm u, chân trời xa xa còn mơ hồ truyền đến tiếng sấm nặng nề, hiển nhiên sắp có một trận mưa thật lớn.

Hoắc Nhẫn Đông buông mành cửa xuống, quay đầu cười nói với trượng phu Quân Mặc Ninh chuyên tâm đọc sách, "Nhìn trời đi, chúng ta nhất định không chạy kịp tới quán trọ dự định ngoài trấn, Quân tiên sinh, có muốn gọi bảo bối Hàm nhi của ngươi tìm chỗ nghỉ chân một chút hay không?"

Quân Mặc Ninh từ trang sách nhấc mi mắt lên nhìn thê tử, nghẹn không nói lời nào.

Hoắc Nhẫn Đông thầm nghĩ, xem ngươi nghẹn tới khi nào! "Ầy, ra ngoài đã mấy ngày, phơi nắng đến nỗi huyết mạch toàn thân sôi trào, nếu như thêm một trận mưa thỏa thích... Như vậy nước sôi dội vào tuyết... một cơn bệnh nặng có thể không tránh được rồi..."


Nói xong, nữ tử đã thành thê tử người ta nghịch ngợm lắc đầu, ra vẻ đồng cảm không thèm nói nữa, chỉ chờ người kia phản ứng.

"Đông nhi..." Quân Mặc Ninh bất đắc dĩ.

"Khanh khách..." Nữ tử cười khẽ, mỗi lần nghe y gọi "Đông nhi", bao giờ cũng có chuyện muốn nhờ vả mình, mà ngay cả y cũng làm không được, tất nhiên không phải chuyện nhỏ! Nhưng lần này... chỉ quan tâm một đứa học trò nhỏ, khó khăn như thế sao?

Cũng không biết trượng phu hay thê tử tước vũ khí trước, Hoắc Nhẫn Đông dời mấy bước ra cửa xe, vén mành lên gọi, "Tề Hàm."

Thiếu niên phơi nắng bị mồ hôi chảy ướt đẫm lưng, đôi mắt cũng đau nhói nghe thấy tiếng gọi, hiển nhiên cực nhanh mà đến trước xe ngựa cung kính nói, "Dạ, sư nương."

"Bảo ngươi tính cho tốt lộ trình thời gian, ngươi nhìn đi, hôm nay có thể chạy tới chỗ đặt trước ngoài trấn sao?" Ác sư nương nghiêm mặt mắng.


"Dạ... Đều là Tề Hàm sai..." Thiếu niên đi hơn nửa ngày hai chân vô cùng nhức mỏi, nhưng vẫn không do dự chút nào quỳ xuống bãi đá hỗn loạn trên đường.

Sư nương càng tức giận, "Quỳ làm cái gì, đi thông báo Tần Phong, tìm chỗ gần đây nghỉ chân tránh mưa mới là cấp bách!" Bất thình lình buông mành, cũng không nhìn học trò cúi đầu xác nhận.

Quay đầu, lại nhìn thấy tầm mắt trượng phu chưa kịp buông, lộ ra đau lòng không nỡ.

Nữ tử buồn cười, không muốn vạch trần. Đợi xe ngựa một lần nữa chậm rãi khởi hành sau đó mới mở miệng nói, "Tam ca ca, ta diễn "ác" sư nương có giống không?"

"Giống..." Nam tử không ngẩng đầu, đột nhiên lại bổ sung, "Rất giống!"

"Buổi tối còn có càng "ác" hơn chờ Hàm nhi," Nữ tử nhìn chằm chằm gò má trượng phu nói, "Ngươi cũng đừng đau lòng..."


"Nàng dự định..." Quân Mặc Ninh cuối cùng cũng ngẩng đầu.

Hoắc Nhẫn Đông gật đầu nói, "Hai ngày trước mới dùng thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ một chút, chung quy gãi không đúng chỗ ngứa; đêm qua thăm mạch cho hắn, tuy rằng thời cơ chưa phải chín muồi nhất, nhưng nếu bắt đầu... cũng có thể. Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, dù rằng Hàm nhi chịu chút khổ... nhưng chúng ta cũng có thêm một con đường để đi, đúng không?"

"Hắn từ nhỏ... sợ nhất cái này..." Quân Mặc Ninh một lần nữa vùi đầu vào sách, thu liễm tâm tình.

Giờ thân*, Tề Hàm rốt cuộc dắt ngựa đi tới trước một ngôi miếu thờ bỏ hoang, mà trời cũng triệt để u ám, không bao lâu sau, mưa to như trút nước.

* Giờ thân chỉ 15h-17h.

Chỉ ngắn ngủi mấy bước từ xe ngựa vào trong miếu, trên thân mọi người đã ướt một mảnh, vô cùng nhếch nhác; Tề Hàm phải cố cầm ô đưa từng người, lại quay ra xe ngựa mấy lần mới lấy hết vật phẩm, mặc dù có Tần Phong hỗ trợ, đến khi làm xong mọi thứ, toàn thân hắn gần như đã bị xối ướt.
Đối mặt với ánh mắt trách cứ của tiên sinh, Tề Hàm căng thẳng trong lòng, cuống quít tiến lên quỳ xuống nói, "Đều do Tề Hàm suy nghĩ không chu toàn, thỉnh tiên sinh trách phạt."

"Tần Phong, đi đốt đuốc bốn phía, mùa hè nhiều rắn rết, côn trùng, chuột bọ." Quân Mặc Ninh cũng không tiếp nhận, vừa giúp Hoắc Nhẫn Đông lau khô tóc, vừa phân phó.

Tần Phong nhìn thiếu gia đang quỳ một chút, hắn biết được tất cả nguyên do trong đó; tuy rằng nhiều ngày nay tân chủ mẫu thật sự quá nhắm vào thiếu gia, nhưng lấy hiểu biết của hắn đối với chủ tử, cái này biểu thị bên dưới khẳng định che giấu gì đó! Đầu óc hắn không thông minh, những năm gần đây quen nghe phân phó làm việc, hắn bình tĩnh trong lòng bởi vì, chủ tử nhất định sẽ không làm hại thiếu gia!

Bấy nhiêu là đủ rồi!
Không thể không nói, rất nhiều lúc nghĩ càng nhiều quả thật càng dễ đi vào ngõ cụt; mà kiên định giữ vững niềm tin sau đó mới nhìn nhận sự việc, ngược lại thông suốt rất nhiều.

Cũng như Tề Vân giờ khắc này. Hắn đã nhịn rất nhiều ngày!

Lần đầu tiên bái kiến tân sư nương, nàng liền lấy chuyện ca ca trì hoãn hôn kỳ làm lý do, thật sự để ca ca dâng khay trà quỳ hơn một canh giờ! Hắn tiến lên nói rõ lý do, cũng thỉnh phạt thỉnh trách rồi, nàng vẫn không buông tha. Bởi vì chuyện này, ca ca phạt mình học sách mỗi ngày, mấy quyển cổ thư tối nghĩa khó hiểu trúc trắc, đọc cũng đọc không xuôi, hiển nhiên học đến gian nan. Mỗi khi ca ca kiểm tra, bàn tay hắn đều phải ăn hơn mấy chục cái! Lúc trách phạt ca ca không giống ngày thường, đánh thật, một chút cũng không khoan dung!
Này cũng cho qua đi, từ sau khi rời kinh, trời nóng đến lá cây cũng ủ rũ, vậy mà sư nương còn muốn ca ca dắt ngựa đi bộ một đường! Bọn họ đi cũng không nhanh, nhưng một ngày cũng phải hơn mười, hai mươi dặm đường, hôm qua hắn thấy trên giày ca ca dính vết máu, tất nhiên là cọ hỏng chân rồi mới có!

Tề Vân đứng trong miếu, cắn môi nhớ lại từng li từng tí chuyện mấy ngày này, không khỏi hoài nghi trước đây hắn nhất định muốn bái thầy cùng ca ca có phải sai rồi không? Tiên sinh biết rất rõ ràng họa ngày đó là Tề Vân hắn gây ra, hắn đã chịu năm mươi gậy gia pháp... đó đã là trách phạt nặng nhất hắn từng chịu rồi! Nhưng mà, nếu tiên sinh cảm thấy còn chưa đủ, có thể tiếp tục phạt hắn, tại sao phải làm khó dễ ca ca? Kéo dài hôn kỳ không phải ca ca sai mà!

Một bên, Tần Phong đốt đống lửa ở bốn phía miếu thờ, dưới bầu trời âm u, tầm mắt cũng rõ ràng hơn. Đây vốn là một ngôi miếu thổ địa, xem ra đã bỏ phế rất lâu, ngay cả thổ địa để cung phụng cũng vỡ nát, lúc này cũng chỉ còn lại có một cái bàn thờ mà thôi.
Xem rõ ràng rồi Hoắc Nhẫn Đông cuối cùng nhìn sang Tề Hàm quỳ cách đó không xa, đưa tay chỉ vào góc nói, "Đứng lên quỳ chỗ đó đi, suy nghĩ thật kỹ sắp xếp tuyến đường tiếp theo thế nào."

Tề Hàm thưa dạ đứng dậy, theo hướng ngón tay sư nương một lần nữa quỳ đoan chính ở một góc miếu thờ, thẳng lưng thẳng vai, hai tay buông xuống bên cạnh thân, trọng lượng cả người chủ yếu đều đặt trên hai đầu gối... thói quen này chính là tư thế quỳ tiêu chuẩn Quân Mặc Ninh yêu cầu Tề Hàm.

Tề Vân oán hận trong lòng, chỉ có Tần Phong chú ý tới bên tường có đống lửa, toàn thân thiếu gia ướt đẫm, như vậy vừa lúc sưởi ấm hong khô, không đến mức bị cảm lạnh sinh bệnh.

Thời gian trôi qua từng chút, Tần Phong và Tề Vân cùng nhau dựng giá treo nồi nấu chút thức ăn đơn giản, sắc trời dần tối, mưa lại không có ý dừng lại chút nào, nhóm người Quân Mặc Ninh cũng đã chuẩn bị tâm lý tối nay ở tại nơi này.
Sau khi Tần Phong đưa cơm cho chủ tử, chủ mẫu, cũng bới một chén cho Quân Dịch Hi vẫn luôn không tạo ra cảm giác tồn tại, mà Tề Vân thì lại bưng chén đi về phía Tề Hàm.

"Đứng lại," Giọng nữ tử lành lạnh vang lên, "Đi đâu?"

Tề Vân quay đầu, nhìn thấy ánh lửa trong mắt và ánh mắt không có tình cảm của tân sư nương nhìn thẳng mình, hắn dằn bất mãn trong lòng xuống, xoay người trả lời, "Sư nương, Vân nhi muốn cho ca ca ăn..."

"Đêm nay hắn không cần ăn." Giọng Hoắc Nhẫn Đông càng thêm vô tình, ngay cả Quân Dịch Hi đang cầm chén cũng kinh ngạc ngẩng đầu.

Thiếu niên trong góc bình tĩnh quỳ, cũng không phản ứng.

"Tại sao không cần ăn?!" Tề Vân rốt cuộc bùng nổ, "Ca ca đi một ngày đường, còn phải bị phạt quỳ! Trời muốn mưa là ca ca có thể khống chế sao? Tại sao còn phải không cho ăn cơm?! Ta đã từng nói, làm chậm trễ hôn kỳ suy cho cùng là lỗi của Tề Vân, muốn phạt thì hai vị phạt ta là được rồi, đừng làm khó ca ca ta!" Khoảng ngày tháng uất ức theo mấy câu nói như đều bị khơi ra, Tề Vân đỏ mắt nói, "Ta và ca ca sùng bái học thức tài hoa của tiên sinh mới cam tâm bái nhập môn hạ của người, nhưng hôm nay... người làm thầy như vậy, bảo học trò tâm phục như thế nào?!"
"Tề Vân! Quỳ xuống! Vả miệng!" Quân Mặc Ninh đặt sách xuống chưa mở miệng, nhưng Tề Hàm nghe không vào đã xê dịch đầu gối xoay người lại lớn tiếng quát lên.

Ba câu, sáu chữ, mỗi một chữ đều lộ ra huynh trưởng tức giận. Nhưng mà, hắn uất ức, hắn không phục!

"Ca!" Trong mắt thiếu niên ầng ậc nước mắt, lại quật cường không chịu rơi xuống, "Rõ ràng là con tin Bắc Mãng kia sắp xếp âm mưu muốn ám sát ta và ca ca, Vân nhi kích động, nhưng đã chịu phạt qua; tại sao? Ca ca rõ ràng là người bị hại, tại sao bọn họ muốn làm khó dễ ngươi? Tại sao ca ca nhẫn nhục chịu đựng, tại sao không phản kháng?"

"Ngươi vả miệng hay không?" Tề Hàm chỉ nhìn chằm chằm đệ đệ hỏi.

Tề Vân uất ức rốt cuộc rơi nước mắt, gắt gao cắn môi đứng bất động.

Tề Hàm thấy hắn quật cường như vậy, cũng không bức bách. Hắn hơi hơi nắm hai tay lại, sau đó đột nhiên trái phải nâng lên, hung hăng tát mình!
Hoắc Nhẫn Đông dễ dàng phát giác được tay người bên cạnh đang cầm sách đột ngột siết chặt, mà giờ khắc này, Tề Vân đã ném chén trong tay quỳ đi qua, nắm lấy tay huynh trưởng còn định nâng lên, kêu khóc nói, "Ca, ngươi làm gì vậy, ca..."

Tay phải Tề Hàm bị nắm lấy, chuyển sang vung tay trái, một cái tát đau rát đáp lên má phải đệ đệ, Tề Vân không kịp chuẩn bị ngã nhào xuống đất!

"Được rồi!" Hoắc Nhẫn Đông đứng dậy, chau mày nhìn hai huynh đệ nói, "Ồn ào khóc sướt mướt, còn ra thể thống gì! Tần Phong, mang Tề Vân sang một bên, lộn xộn liền trói lại cho ta. Tề Hàm, áo khoác với áo trong đều cởi!"

Ngoại trừ Quân Mặc Ninh tất cả mọi người nghẹn lời nhìn trân trân tân phu nhân Hoắc Nhẫn Đông, "Hoắc Quan Âm" nổi tiếng xa gần trên giang hồ, lẽ nào... bởi vì việc này, nàng lại muốn... đánh lưng?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi