QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Giang Quan Lan nhìn hành động của Kim Ngư Nhi, lập tức ngồi xổm xuống đỡ đứa nhỏ nằm rạp trên mặt đất dậy, nào ngờ vừa mới giơ tay lên liền thấy hàm răng nhỏ vụn của nó vậy mà lại cắn nát môi dưới, máu tươi trườn xuống cằm. Dù đứa bé càng run dữ dội hơn, nhưng lại không phản kháng chút nào.

Ngay cả Quân Mặc Ninh bên kia cũng nhìn đến có chút động dung.

"Con trai, ta là... ta là cha ngươi đây..." Bi thương và hổ thẹn đầy bụng đầy lòng Giang Quan Lan đều mượn chữ "cha" bộc lộ ra. Nhưng đối với đứa nhỏ trong tay y mà nói, cái chữ này lại tựa như lời nguyền, nó không động, chỉ càng cắn chặt môi răng hơn.

"Vân nhi, bảo nó há miệng ra!" Quân Mặc Ninh vội vã phân phó nói.

Tề Vân vốn đứng phía sau Kim Ngư Nhi, không nhìn thấy tình cảnh chính diện của nó. Vừa nghe tiên sinh phân phó, thiếu niên một phen giằng đứa nhỏ từ trong tay Giang Quan Lan ra, mới đập vào mắt màu máu nhìn thấy mà giật mình.


"Kim Ngư Nhi, nhả ra! Có nghe thấy không! Là ta! Nhả ra!" Tề Vân vừa nói vừa dùng tay nhét vào hàm răng nó muốn cạy ra.

Nhưng dường như đứa bé hoàn toàn đắm chìm trong thế giới đáng sợ của mình, toàn thân vẫn cứng đờ run rẩy, cắn chết môi răng không nhả.

Quân Mặc Ninh ném ra một ánh mắt, ý bảo Tề Hàm lòng sớm đã nóng như lửa đốt tiến lên giúp một tay.

Tề Hàm được cho phép, lập tức đi lên ngồi xổm xuống, ôn nhu an ủi, "Tiểu Ngư Nhi, không sao, chúng ta đều ở đây, ngươi tỉnh lại đi, Hàm ca ca bảo Vân ca ca cho ngươi ăn cháo ngọt có được không?"

Không biết do giọng Tề Hàm quá có sức ổn định lòng người, hay cám dỗ từ cháo ngọt đã thâm nhập nội tâm, đứa bé rốt cuộc dần dần nhả môi răng ra, mở mắt; hai người Tề Hàm rõ ràng nhìn thấy nồng đậm sợ hãi tràn đầy trong mắt nó dần dần rút đi, khôi phục đờ đẫn mấy ngày nay.


Tề Hàm nắm lấy thời cơ, lấy sợi vải luôn mang theo bên người ra, buộc miệng nó lại, đề phòng nó tự thương tổn mình lần nữa; mà bởi vì nó há miệng, một hàng dấu răng thật sâu trên môi dưới khiến người kinh hãi!

"Ngươi ngốc hả!" Tề Vân đỏ mắt kích động nói, "Ngươi không biết đau hả! Lần sau ngươi còn dám cắn một cái, ngươi có tin ta đánh ngươi răng rơi đầy đất không!"

Nghe được dọa dẫm quen thuộc, dường như đứa bé mới thật sự biết rõ hoàn cảnh, mở to đôi mắt tròn xoe lắc đầu, cũng không để ý máu ở khóe miệng, liền trực tiếp dụi vào lòng Tề Vân.

Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh thấy một màn như vậy chỉ nhìn nhau, Sở Hán Sinh tiến lên đỡ Giang Quan Lan ngơ ngác quỳ ngồi trên đất dậy. Một đời minh chủ võ lâm chỉ có thể bi thương nhìn đứa con trai từ khi ra đời liền từ biệt hai nơi, nhìn thấy chính mình, thế mà lại sợ như hổ sói.


Chủ sảnh Quân trạch, mọi người phân chủ khách ngồi xuống. Tề Hàm dâng trà cho ba người, liền đứng bên cạnh Quân Mặc Ninh hầu hạ, chờ đợi phân phó.

Chỗ cách cửa gần nhất, Tề Vân sắp xếp đứa bé ngồi trên tay ghế, khom người bôi thuốc lên môi dưới cho nó. Mặc dù có chút vô lễ, nhưng Tề Vân vẫn cố ý đưa lưng về phía hai vị ngồi trên chủ vị, cố gắng che khuất hoàn toàn ánh mắt đứa bé.

Tuy đứa bé bị trói, nhưng trong hoàn cảnh được bảo hộ như thế này, mắt nó dần lộ ra yên ổn.

Ánh mắt Giang Quan Lan không hề rời khỏi đứa nhỏ, chẳng qua lúc này y bị Tề Vân ra sức cản trở, hiển nhiên cũng biết dụng ý của thiếu niên. Y ổn định tâm tình, hỏi Quân Mặc Ninh, "Tam công tử, Giang mỗ thật sự nóng vội đến, cũng xin tam công tử cho biết cặn kẽ tình huống tiểu nhi."
Quân Mặc Ninh gật đầu, kể lại tình cảnh lúc Sở Hán Sinh bắt được đứa nhỏ một lần, sau đó tiếp lời nói, "Cho nên trong khoảng thời gian đó tới nay, chủ yếu trừ độc cho tiểu công tử; nhưng từ khi nó bắt đầu có ý thức đã bị huấn luyện, cho nên chuyện trên đời hoàn toàn không biết gì cả ngoại trừ mệnh lệnh và gϊếŧ người, kể cả sống chết của mình cũng cực kỳ hờ hững."

Giang Quan Lan gần như cắn nát miệng, giọng căm hận nói, "Dịch Thiên Hành thật sự đáng chết, táng tận thiên lương!"

Hai người Quân, Sở không tiếp lời.

Giang Quan Lan lại cáo lỗi một tiếng, hỏi, "Tam công tử, từ khi ta gặp nó đến bây giờ, nó cũng chưa hề phát ra tiếng, là nguyên nhân gì? Còn nữa sao nó nhìn thấy ta lại phản ứng thế này?"

Quân Mặc Ninh nói, "Đừng nói Giang minh chủ, ngay cả chúng ta ở chung với nó nửa tháng có thừa, cũng chưa từng nghe qua giọng nó. Ta kiểm tra rồi, dây thanh nó đã từng bị xé rách, sau này tuy khỏi hẳn, thế nhưng đau đớn trong quá trình này chắc chắn đã in dấu thật sâu trong lòng nó, cho nên nó không phát ra bất kỳ âm thanh gì nữa. Về phần hành động hôm nay... ta cũng không có chứng cứ thực tế, thế nhưng nếu muốn suy đoán cũng không khó, chắc hẳn năm đó Dịch Thiên Hành lấy thân phận phụ thân ngược đãi nó, mới dẫn đến chuyện nó chống cự, sợ hãi thấu xương ba phần đối với thân phận này."
Tuy rằng Giang Quan Lan hiểu tất cả nguyên nhân hậu quả, nhưng nhất thời không biết dùng lời gì để biểu đạt cảm nhận nội tâm. Suy cho cùng, vẫn là người làm phụ thân như y có lỗi với con trai, mới để nó chịu nỗi khổ không thuộc về nó nhiều năm như vậy.

Sở Hán Sinh lòng có không nỡ, an ủi, "Minh chủ cũng không cần quá lo lắng. Mấy ngày nay tiểu công tử ở chỗ này, đã cùng Diệc Hàm, Vân nhi ở chung hòa thuận, ta tin tưởng chỉ cần minh chủ thật lòng yêu thương nó, nhất định có thể đủ để nó yên tâm buông phòng bị trong lòng xuống, tiếp thu minh chủ."

Những lời này tựa như một liều thuốc trợ tim khiến hai mắt Giang Quan Lan tỏa sáng. Hoàn toàn chính xác, việc đã đến nước này, Dịch Thiên Hành cũng đã chết nhiều năm, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, còn không bằng dùng hành động thực tế bù đắp lại!
Giang Quan Lan cảm kích nói, "Tại hạ thật sự không biết cảm kích tam công tử và Sở đại hiệp như thế nào..."

Quân Mặc Ninh cười nói, "Minh chủ nói quá lời. Lúc đầu minh chủ hào hiệp tặng thuốc, Quân tam chẳng qua đền đáp mà thôi."

Nói đến đây, ý cáo từ của Giang Quan Lan đã hết sức rõ ràng, y cũng không che lấp, nói thẳng, "Tam công tử, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, về sau công tử có điều sai khiến, Vọng Giang Lâu nhất định không nói hai lời. Vậy... ta đưa tiểu nhi đi?"

Quân Mặc Ninh chưa trả lời, huynh đệ Tề Hàm, Tề Vân đã hoảng hốt nhìn về phía Giang Quan Lan, nhất là Tề Vân, hắn gần như lập tức đứng lên giấu Kim Ngư Nhi ở phía sau, dụng ý rõ ràng.

Quân Mặc Ninh cũng không phản ứng tới hai huynh đệ, chỉ duỗi tay làm tư thế "mời", ý là tùy ý.

Mắt Giang Quan Lan lộ ra cảm kích, không tiếng động ôm quyền. Sau khi Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh đáp lễ, y quay đầu nhìn về phía Tề Vân, rốt cuộc cất bước đi tới phía cửa.
Tề Hàm hé miệng, lại bị ánh mắt Sở Hán Sinh cản trở về. Hắn nhìn nhìn tiên sinh vẻ mặt bình thản, rốt cuộc vẫn phải bất đắc dĩ cúi đầu.

Tề Vân nhìn Giang Quan Lan đi tới từng bước, hắn không tự chủ được lui một bước, sau đó rõ ràng cảm giác được đứa nhỏ sau lưng nắm quần áo hắn thật chặt.

"Giang minh chủ, Kim Ngư Nhi không thể đi với ngài... "

"Vân nhi, không được vô lễ, qua đây!" Quân Mặc Ninh đúng lúc cắt ngang lời Tề Vân, giọng nói có chút nghiêm túc.

"Tiên sinh!" Tề Vân gỡ tay đứa bé ra, đi tới Quân Mặc Ninh trước mặt quỳ xuống nói rằng, "Kim Ngư Nhi không thể đi! Nó sợ "phụ thân" khắc cốt ghi tâm, không dám đối nghịch sẽ tổn thương tới mình! Nó theo Giang minh chủ, sẽ không tốt lắm..."

"Làm càn!" Quân Mặc Ninh nghiêm nghị nói, "Trước mặt minh chủ nơi nào cho ngươi nói quàng nói xiên, ngươi và Diệc Hàm cũng có thể làm cho Kim Ngư Nhi tiếp thu, Giang minh chủ tâm phụ tử khẩn thiết, phải cần tới ngươi tới ngờ vực vô căn cứ?"
Tề Vân còn muốn nói điều gì, Giang Quan Lan lần nữa chắp tay nói, "Xin tiểu công tử yên tâm, ta nhất định yêu thương tiểu nhi gấp trăm lần, Giang mỗ cũng cảm kích tiểu công tử thương yêu tiểu nhi." Dứt lời, Giang Quan Lan đã đi tới trước mặt Kim Ngư Nhi, muốn bế nó lên.

Đôi mắt Kim Ngư Nhi bốc lên sợ hãi, cũng không dám có bất kỳ phản kháng, chỉ đột nhiên tuột từ trên ghế xuống, quỳ trên đất.

Giang Quan Lan cũng không để ý, sau khi thả tay xuống khom lưng ôn tồn nói, "Cùng cha... cùng ta đi, có được không?"

Kim Ngư Nhi dứt khoát dập đầu đứng dậy, tuy hai tay và miệng vẫn bị trói buộc, nhưng vẫn có thể nhìn ra cực kỳ cung kính.

Sau cùng Giang Quan Lan chắp tay cáo biệt Quân Mặc Ninh, y đi, Kim Ngư Nhi cùng đi theo, không chút do dự.

"Kim Ngư Nhi!" Tề Vân quỳ đó quay đầu gọi, nhưng không hề có được một tia hưởng ứng của đứa bé.
Mãi cho đến khi cha con Giang thị rời khỏi Quân trạch dưới sự đưa tiễn của Sở Hán Sinh, Kim Ngư Nhi từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại.

"Tiên sinh!" Tề Vân quỳ nói với Quân Mặc Ninh cầm chén trà lên uống trà, "Người biết rõ tình huống Kim Ngư Nhi, nó theo Giang Quan Lan sẽ xảy ra chuyện! Tại sao người không ngăn cản?"

"Khốn khiếp!" Giọng Quân Mặc Ninh không nghiêm khắc giống trước kia, lại vẫn kiên giữ ý kiến của mình, "Ta vì cái gì, còn có lý do gì ngăn cản cha con người ta đoàn tụ? Ngươi luôn miệng Kim Ngư Nhi sẽ xảy ra chuyện, còn có ai để ý con y hơn Giang Quan Lan?"

"Để ý là một chuyện, Kim Ngư Nhi bị thương là một chuyện khác!" Tề Vân cứng cổ nói, "Tiên sinh cũng nhìn thấy, hôm nay mới gặp mặt, Kim Ngư Nhi liền tổn thương chính mình..."

"Vân... thiếu gia! Sao có thể vô lễ tranh luận với tiên sinh?" Tề Hàm bật thốt lên ngăn cản.
"Hôm nay hắn đã đủ vô lễ!" Quân Mặc Ninh nhíu mày nói, "Ta nói với ngươi một lần nữa, chuyện Kim Ngư Nhi vi sư tự có định đoạt, ngươi không cần nhiều lời nữa. Diệc Hàm, dẫn hắn về phòng đánh hai mươi roi mây, từ hôm nay trở đi cấm túc trong phòng, không cho phép luyện võ, bài vở văn khoa gấp bội. Diệc Hàm ngươi nhìn hắn cho kỹ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi