QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Tề Hàm không dám nói gì nữa, ra cửa đỡ Dịch Sở Vân quỳ ở bên ngoài vào. Người thiếu niên lạnh lẽo, nhưng tâm tình cũng đã ổn định, quỳ từ sáng sớm đến bây giờ, cũng sắp gần hai canh giờ, đau đớn dưới gối cũng đủ để nó hiểu rõ tiếp đến phải đối mặt với cái gì.

Thư phòng ấm áp khiến thân thể lạnh như băng của nó run lên, Dịch Sở Vân lại một lần nữa đoan chính quỳ xuống. Người ngồi trên ghế là ân nhân dẫn nó rời khỏi kiếp sống ràng buộc lúc tuyệt vọng nhất, ở tướng phủ và trên đường đến Trầm Hương cốc, nó cảm nhận được sự ấm áp tốt đẹp nhất giữa thầy trò, huynh đệ. Huynh trưởng tha thiết hi vọng nó lưu lại sư môn, sao nó lại không muốn chứ.

Muốn, tất nhiên phải trả giá thật lớn.

Tề Hàm đứng một bên, lo lắng trong lòng.

"Từ biệt mấy tháng, Hi nhi, ngươi thật khiến vi sư... kinh diễm." Giọng Quân Mặc Ninh không mang theo châm chọc chút nào, trái lại còn có tán thưởng không che giấu được. Nhưng dưới tình cảnh này, vẫn khiến người nghe kinh hồn bạt vía.


Dịch Sở Vân run lẩy bẩy, cúi đầu nói, "Hi nhi... biết sai. "

"Vậy nói từng cái từng cái." Quân Mặc Ninh cũng không muốn lãng phí thời gian.

Dịch Sở Vân hít vào một hơi, sớm đã lường trước giờ khắc này rồi, dường như nó không sợ đến vậy nữa. "Hi nhi không nên... bội sư bỏ trốn..."

"Vẫn còn nhớ rõ việc này," Quân Mặc Ninh liếc xéo nhìn Tề Hàm cung kính đứng một bên, nói rằng, "Đại sư huynh ngươi khi còn bé cũng thích chạy loạn, Hàm nhi, nói với sư đệ ngươi một chút, chuyện này, nên phạt như thế nào?"

Tề Hàm bị điểm tên không dám chậm trễ, vội vàng trả lời, "Hồi tiên sinh, năm đó tiên sinh phạt ba mươi roi mây..." Kỳ thật hắn đâu chỉ chạy lần đó, có điều tiên sinh nói "khi còn bé", đương nhiên hắn cũng không dám đem trách phạt vô cùng thê thảm suýt chút nữa ngay cả chân cũng bị đánh gãy đi nhắc nhở tiên sinh vào lúc này.


"Ta cũng không phạt ngươi nhiều, ba mươi roi, ngươi ghi nhớ," Quân Mặc Ninh gật đầu nói, "Tiếp tục nói."

Dịch Sở Vân siết hai tay thật chặt, nói, "Hi nhi... không nên... cố ý gϊếŧ người..."

Tề Hàm căng thẳng trong lòng, trước khi Quân Mặc Ninh còn chưa xử trí, tiến lên một bước nói rằng, "Tiên sinh, trước đó giáo chủ... Dịch Thư Vân bởi vì chuyện này, đã phạt Hi nhi một trăm bản tử rồi..."

"Ý ngươi là... ca nó phạt, ta cũng không thể phạt nữa?" Quân Mặc Ninh liếc mắt nhìn Tề Hàm, trong ánh mắt dần nhuốm lạnh.

"Hàm nhi không dám!" Tề Hàm vội vàng cúi đầu, không dám nói thêm câu nào nữa. Lúc này hắn mới thật sự hiểu được, tại sao mỗi lần mình chịu phạt, sư phụ ở một bên luôn không nỡ nhưng xưa nay không hề xin tha, ánh mắt tiên sinh giống như tên nhọn, hắn cảm nhận được rất rõ ràng, nếu mình nói thêm một chữ nữa, lửa giận của y chắc chắn sẽ lan đến sư đệ.


"Nếu đã có tiền án, vi sư cũng không làm khó ngươi, một trăm roi mây, tự ngươi ghi nhớ. Còn gì nữa không?"

Quân Mặc Ninh hỏi đến vân đạm phong khinh, nhưng dường như ngay cả sức lực quỳ thẳng cũng bị rút sạch, Dịch Sở Vân xây dựng tâm lý nhiều hơn nữa cũng không chống nổi lúc nghe thấy con số này, kiên cường sụp đổ ầm ầm! Đây không chỉ là một con số, mà còn là số roi mình sắp bị quất!

"Hồi tiên sinh..." Rốt cuộc không dám do dự quá lâu, Dịch Sở Vân cố gắng quỳ thẳng thân thể, run giọng nói rằng, "Hi nhi không nên... tàn hại... đồng môn..."

"Cạch" một tiếng đặt chén trà xuống, cơn giận dữ của Quân Mặc Ninh rốt cuộc lộ ra ngoài, không còn kiên nhẫn hỏi từng chút từng chút nữa, trực tiếp dạy dỗ, "Ngươi cũng biết là đồng môn?! Mạng ca ca là mạng, mạng sư huynh thì không phải là mạng! Trong tình cảnh lúc đó, ngươi thà rằng không về cầu ta, trái lại lựa chọn gϊếŧ người, bắt cóc, ở trong lòng ngươi, xem chúng ta là đồng môn của ngươi khi nào? Vi sư không trục xuất ngươi, bởi vì trước đây lúc nhận ngươi, ta có động cơ có tư tâm; bây giờ ngươi vẫn nguyện nhập môn hạ của ta, nhận ba chữ "Quân Diệc Hi", cái giá này... chịu được hay không ngươi cũng thành thật chịu cho ta!"
Quân Mặc Ninh đứng dậy cầm lấy roi mây vắt ngang trên ghế dài, lạnh lùng nói, "Ngươi rút máu sư huynh ngươi sáu ngày, một ngày hai mươi roi, tự ngươi tính, tổng cộng phải chịu bao nhiêu, trong lòng có con số! Hiện tại, cởϊ qυầи, hai tay chống đất, giữ quy củ cho tốt, đừng tìm cho mình đánh lại hay tăng gấp đôi không thoải mái!"

Chân chính đến lúc này, Dịch Sở Vân chẳng biết sao lại không sợ. Nó hít mấy hơi thật sâu, để nhịp tim của mình đập chậm một chút, nó không biết kết quả hôm nay sẽ như thế nào, thế nhưng kỳ thật rất sớm trước đây, nó đã tưởng tượng ra vài kết quả đáng sợ. Việc đã đến nước này, Dịch Sở Vân không có học thức, thậm chí ngay cả chữ cũng chưa nhận hết, nhưng chỉ cần ca ca bình an, tiên sinh không trục xuất mình, sư huynh cũng không có việc gì... tất cả đều tốt vậy là đủ rồi.
Về phần có hối hận lúc đầu không đi cầu tiên sinh hay không...

Ca ca từng nói với nó, hắn không chỉ một lần tự hỏi bản thân có hối hận việc đẩy một đứa nhỏ năm tuổi vào hoàn cảnh cửu tử nhất sinh trước đây không? Nhưng vạn vật thế gian, không hiếm thứ lạ, chỉ thiếu độc nhất một vị thuốc tên gọi "hối hận".

Bây giờ, cũng giống như vậy. Đã lựa chọn, hiện tại nên gánh chịu hậu quả.

Thiếu niên cởϊ qυầи, quỳ chống trên mặt đất, nó chưa từng bị tiên sinh phạt, nhưng biết không nhẹ được. Nó cũng không biết mình có thể chịu được bao nhiêu, nói chung, chịu là được.

Quân Mặc Ninh đi tới bên người Dịch Sở Vân, chiếu trên mông nó liền vung một roi mây tàn nhẫn!

Mặc dù Dịch Sở Vân chuẩn bị kỹ càng, vẫn bị roi đầu tiên đánh đến kêu đau thành tiếng, cả người nằm nhoài trên đất! Đau đớn nổ tung phía sau và sợ hãi nổ tung trong lòng dâng lên cùng nhau, thiếu niên đau đến ánh mắt nhất thời mờ mịt, nước mắt sinh lý cùng với tuyệt vọng, trào lên.
"Tính lại." Quân Mặc Ninh nhìn xuống tam đệ tử, lạnh lùng nói.

Dịch Sở Vân bò dậy, quỳ, chưa kịp chống đỡ tốt, roi mây sau lưng lần nữa gào thét tới! Sức lực tương tự, vị trí tương tự, kết quả tương tự!

Tề Hàm nhìn đến kinh hồn bạt vía, tiên sinh quyết tâm phải phạt nặng Dịch Hi, roi thứ nhất đã tạo một vết sưng hồng trên mông thiếu niên, roi thứ hai liền trực tiếp cắt ra một vệt máu, da thịt không chịu nổi đòn nặng đã rách, máu tươi không thể đợi được mà chảy ra, trong chớp mắt liền theo bờ mông nhấp nhô trườn xuống thân dưới.

Mà càng đáng sợ là, ấn theo quy củ, hai roi này, đều không tính!

"Quỳ lên, tính lại." Giọng Quân Mặc Ninh không gợn sóng chút nào.

"Tiên sinh!" Tề Hàm tự thấy thật sự không đành lòng, nhịn không được tiến lên một bước quỳ xuống nói rằng, "Tiên sinh, Hàm nhi cầu người, người vì Hi nhi thành tâm nhận sai, người thưởng nó một sợi dây thừng, trói lại rồi hành gia pháp đi mà..."
Dịch Sở Vân lại một lần nữa run run rẩy rẩy bò dậy, chống đỡ tốt, mặc dù hai tay run rẩy kịch liệt, tựa như lúc nào cũng có thể ngã xuống, giờ khắc này, thiếu niên vẫn quật cường như cũ.

Quân Mặc Ninh nhìn hắn một cái, cầm sợi dây thừng lên ném trước người Tề Hàm, nói, "Trói chặt nó, ngươi ra ngoài quỳ đi."

"Tạ tiên sinh!" Tề Hàm vội vã dập đầu tạ ơn, đỡ Dịch Sở Vân toàn thân đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt nằm úp sấp trên ghế dài, dựa theo phương thức Dịch Thư Vân giáo huấn lần trước trói tay chân nó lại. Dây thừng rất dài, Tề Hàm lấy đoạn dây cuối cùng nhét vào miệng nó.

Thiếu niên cảm kích nhìn sư huynh, trong ánh mắt ướt sũng còn sót lại yếu ớt và nước mắt trong suốt.

Tề Hàm không dám nói gì nữa, lặng lẽ lui ra khỏi thư phòng, một khắc đóng cửa kia, tiếng roi mây rít gió chui vào tai hắn.
Ngoài cửa cách đó không xa, Dịch Thư Vân đang chờ. Thấy Tề Hàm đi ra, hắn liền vội vàng tiến lên, nhẹ giọng hỏi, "Diệc Hàm... thế nào?"

Tề Hàm lắc đầu, vén vạt áo quỳ xuống. Dịch Thư Vân cũng nhíu mày, hai người cách cửa không xa, mặc dù ngăn cách một cánh cửa, vẫn có thể nghe thấy thanh âm bên trong truyền ra, nhưng chỉ loáng thoáng không nghe rõ, lại càng không biết tình huống thực tế như thế nào.

Dưới tình cảnh như vậy, thời gian cũng không biết trôi qua nhanh hay chậm. Giữa lúc hai người vô cùng lo lắng, Liêu Vô Kỳ khoác một thân quần áo hoa cả mắt không biết từ đâu lắc lư xuất hiện. Vừa nhìn thấy hai người một quỳ một đứng, hiếu kỳ nói, "Các ngươi làm gì vậy? Ăn cơm trưa chưa? Thức ăn của Tung Thiên giáo cũng không tệ lắm. A, bên trong đang đấu võ sao?"

Tề Hàm bị phạt quỳ không thể nói, Dịch Thư Vân liền vội vàng hỏi, "Tiền bối, xá đệ... thế nào?"
"À, không sao, còn khóc nổi," Liêu Vô Kỳ áp lỗ tai lên cửa, giả bộ nghe, vừa cảm thán nói, "Chậc chậc chậc, Quân tam này, thủ đoạn độc ác! Có điều ta đã nói với ngươi, ngươi đừng không nỡ, người này xuống tay tuy ác, nhưng mà chịu đựng qua lần này... Ế? Không có tiếng nữa rồi? Hôn mê rồi?"

Một câu hắn nói, khiến trái tim hai người Tề, Dịch nhảy đến cổ họng, Liêu Vô Kỳ ý bảo bọn họ đừng hoảng, chính hắn len lén đẩy cửa thư phòng ra một khe hở, sau đó kinh ngạc hô, "Không cần ác như vậy chứ, roi mây không đủ, còn hạ châm hả..."

Lời còn chưa dứt, cửa thư phòng soạt một tiếng bị đẩy ra, thân ảnh Tề Hàm xông vào, nặng nề quỳ xuống trước người Quân Mặc Ninh đang cầm ngân châm, hai tay nắm thật chặt tay phải sắp đâm xuống của y, khốn khổ nói, "Tiên sinh, người tha Hi nhi đi, nghìn sai vạn sai đều chỉ vì nó cứu mạng huynh trưởng! Nỗi khổ ngân châm vào người, một mình Hàm nhi chịu là đủ rồi, cầu người tha sư đệ..."
"Quân tam, nhanh! Nếu ngươi không hạ châm này, rất có thể đứa nhỏ này không tỉnh lại!" Bỗng nhiên Liêu Vô Kỳ gào to.

Tề Hàm đột ngột buông lỏng hai tay, khó có thể tin mà thấy trong ánh mắt không có tâm tình của tiên sinh xẹt qua một tia đau xót...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi