QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

"Hán Sinh, nhìn đẹp không!" Quân Mặc Ninh khập khiễng đi lòng vòng trong sân, phô trương trình diễn quần áo mới trên người, mặc dù vết thương sau lưng đau đớn gào thét như cũ, y cũng làm không biết mệt.

Sở Hán Sinh bất đắc dĩ nói, "Gia, vết thương của ngài còn chưa khỏi hẳn, vào phòng nằm đi."

"Mấy ngày nay nằm sấp nhiều như vậy, lại nằm xuống nữa, gia liền thành ếch rồi." Quân Mặc Ninh vẫy vẫy cánh tay, lại nghiến răng chịu đựng một trận.

Sở Hán Sinh cười, đỡ Quân Mặc Ninh cuối cùng cũng không chơi đùa nữa nằm xuống thảm nhung thật dày đã trải trên giường trúc, chính hắn cũng dời ghế ngồi xuống bên cạnh, giúp Quân Mặc Ninh kéo áo ngoài gấp đặt lên giường mới mở miệng nói, "Gia, quần áo này thật đẹp, đại thiếu gia có thể khổ..."

Quân Mặc Ninh thu liễm ý cười, hỏi, "Ca ca ta thế nào? Bị cha ta phạt sao? Phạt nặng lắm sao?"


Hàng loạt vấn đề chứng tỏ sự sốt ruột trong lòng người hỏi, Sở Hán Sinh lược bớt quá trình, trả lời thẳng kết quả, "Phía trước phía sau chịu không dưới một trăm, cuối cùng phu nhân ra mặt cầu xin, tin tức truyền về sáng hôm nay, đại thiếu gia vẫn chưa thể đứng dậy."

Quân Mặc Ninh bất ngờ đứng dậy, ngay cả đau đớn sau lưng cũng không chú ý, còng tay xiềng chân phát ra tiếng loảng xoảng.

"Gia..."

Quân Mặc Ninh loạng chòa loạng choạng mà đứng, đau đớn kíƈɦ ŧɦíƈɦ suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, "Ngay cả mẹ cũng ra mặt, vì sao cha phạt nặng như vậy? Đúng, người không thể nào tin tưởng chuyện ca nói đưa quần áo, người hỏi, ca không đáp! Tra tấn! Đây không phải là dạy bảo, là tra tấn! Hán Sinh..."

"Gia, gia! Ngài bình tĩnh chút, vết thương, vết thương... Gia..." Sở Hán Sinh trấn an Quân Mặc Ninh gần như muốn xông ra cửa viện, hai đời lý trí bày mưu tính kế, chỉ có lúc đụng phải chuyện người nhà, lần nào cũng đánh mất cơ trí chừng mực.


Quân Mặc Ninh được Sở Hán Sinh dìu, một lần nữa nằm xuống giường trúc, phía sau truyền tới đau đớn và mùa đông lạnh lẽo nhắc nhở y tình cảnh trước mắt, y hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại trầm tư, lúc mở mắt đã trấn tĩnh vạn phần. "Hán Sinh, đưa thuốc trị thương ta tự chế vào phủ đi, hồi báo tình huống đại ca bất cứ lúc nào."

"Thuốc đã đưa, người cũng đã sắp xếp rồi, gia yên tâm."

Quân Mặc Ninh tiếp tục hỏi, "Cha không hỏi ra chuyện từ miệng đại ca, nhất định sẽ tự mình phái người tới tra, hai ngày này trong trận có xuất hiện dị thường không?"

"Lưỡng nghi trận ở hậu viện không xuất hiện người khả nghi, nơi đó trước đây chỉ là một mảnh rừng rậm rạp lộn xộn, tuy rằng bây giờ bố trí trận pháp, tài nghệ của gia không phải tùy tiện là có thể nhìn ra được." Sở Hán Sinh làm ra vẻ nhẹ nhàng nói, thế nhưng tâm tư người nghe còn chưa hồi phục, chỉ lẳng lặng tính toán, "Về phần tiền viện, sau đêm đại thiếu gia trở về có người tới, chỉ là lúc đó gia căn dặn, ngay cả sắc thuốc ta cũng làm trong mật thất, người đến cái gì cũng không phát hiện được rồi rời đi, sau vài ngày vẫn không có động tĩnh gì."


"Cha trước sau vẫn tin ta," Quân Mặc Ninh trầm tư nói, "Chuyện núi Lạc Hà ta không biết người biết được bao nhiêu, nhưng ta luôn cảm thấy không thể không biết; còn chuyện lần này, đại ca biết vì y là thị sinh* bên cạnh Tề Mộ Lâm, mà Tề Mộ Lâm cũng sẽ không công khai chuyện này, chuyện bê bối chốn cung đình dĩ nhiên phải giấu giếm, nếu không... đêm hôm đó đám người Vu Nhất Đao sao lại có thể dễ dàng rời đi? Chỉ sợ là đang làm chuyện gì, bắt ai cũng không biết."

* Thị sinh là xưng hô của người ở Hàn Lâm Viện.

"Gia sáng suốt," Sở Hán Sinh tiếp lời nói, "Hai ngày trước ta điều tra ở bên ngoài, quả thật Tề Mộ Lâm không công khai ban chỉ dụ truy nã Hàm nhi."

Quân Mặc Ninh cười lạnh nói, "Cung đình bê bối còn dám công khai ban chỉ dụ? Tề gia từ Tề Phong Vân trở đi đều không có một người tốt!"
Được rồi, đây là thù cũ! Là giận chó đánh mèo! Là thù hận Quân tam thiếu kết từ lúc sinh ra!

"Bởi vậy rất có khả năng tướng gia cũng không biết chuyện này..."

"Cha ta là quân tử."

Bầu không khí thoáng chốc đông cứng lại.

"Từ bao giờ ngươi cũng ấp a ấp úng, có lời cứ nói." Quân Mặc Ninh đã hoàn toàn bình tĩnh lại, việc đến nước này nhiều lời vô ích, Quân Mặc Ninh y nguyện ý bó chân trong khung cảnh nhỏ hẹp, nếu có người thật sự muốn làm gì Quân gia...

Núi Lạc Hà y dám đốt, những chuyện khác chưa bao giờ không dám làm.

Rất nhiều việc, làm hay không làm chỉ là một lựa chọn mà thôi.

Sở Hán Sinh đúng là có chút muốn nói lại thôi, "Gia... dự định xử trí Hàm nhi... như thế nào?" Chuyện lần này xét đến cùng nguyên nhân là do Tề Hàm, không bàn đến việc bỏ đi một mình, chuyến đi của đại thiếu gia Quân Vũ hôm đó, cũng là vì biết được thân phận thật sự của Tề Hàm và Tần Phong. Gia nhà mình rất để ý người nhà, đại thiếu gia ăn khổ nhiều như vậy, Sở Hán Sinh không thể xác định Quân Mặc Ninh sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Quân Mặc Ninh không trả lời mà hỏi lại một câu, "Hai ngày trước nghe ngươi nói nó bệnh rất nặng?"

"Đúng vậy, sau khi trở về liền hôn mê, ngài lại bị thương, ta liền tự xử lý rồi." Sở Hán Sinh trả lời, "Có một khoảng thời gian bị lạnh, khí lạnh trên núi lại nhiều, sốt mấy ngày nhiệt độ mới giảm. Ngoại thương cũng không nghiêm trọng, đêm đó gia vẫn để lại lực."

"Ở chỗ này lâu tính tình cũng nguội rồi," Quân Mặc Ninh có chút bất mãn nói, "Đổi lại mấy năm trước, Vương Nguyên, Bán Hạ, ai lại không phải tóm lấy liền đánh, dám động dám khóc liền đánh đến không dám không động không dám khóc!"

Sở Hán Sinh giải thích, "Cái này sợ rằng có liên quan với quá khứ của nó."

Quân mặc ninh nhìn Sở Hán Sinh, nói "Tra được?"

Sở Hán Sinh gật đầu, "Tra được."

--------------------
Hoàng cung, Bích Hoa cung.

Một nữ tử mỹ lệ cung trang đoan chính đang khom người chăm sóc một chậu hoa cảnh, trên áo khoác Vân Nam  mỏng như cánh ve thêu một đóa hoa lan xinh đẹp nho nhã, chiếc váy màu vàng bên trong uốn lượn chạm đất thêu hoa văn cổ xưa, đôi bướm, mây và nước. Búi tóc cao cao, cài một cái trâm ngọc chạm rỗng hình hoa lan, tôn lên ngũ quan xinh xắn của nàng, tinh xảo lại không mất quyến rũ.

Nàng chính là thê tử của Tề Mộ Lâm, Dung phi Dung Chỉ Lan, trong khoảng thời gian ngắn không đến mười năm, một người từ một cung nữ bình thường thăng cấp tới hoàng phi. Rõ ràng không nhà không chỗ dựa, nhưng vẫn cứ thuận buồm xuôi gió, được Tề Mộ Lâm nhìn trúng trong lúc vô tình, thụ phong, sinh hoàng tử, tấn chức, cho đến hôm nay, Bích Hoa cung của nàng đã trở thành điểm đến hàng đầu của Tề Mộ Lâm, bởi vì nơi này yên ả thanh bình, bởi vì người nơi này nhu tình như nước.
"Nghe nói trong cung gần đây đang lan truyền một chuyện, ngươi biết từ trước đến nay chỗ này của ta không ai dám nói huyên thuyên, hôm nay mời ngươi tới chính là muốn nghe một chút," Dung Chỉ Lan đỡ thẳng thắt lưng mảnh mai, một tiểu cung nữ hầu hạ rửa tay bên cạnh, "Đỡ cho đến đó truyền đi quá mức, khiến hoàng hậu nghe xong sốt ruột."

Trong cung người ai lại không biết xem sắc mặt, trong lòng mọi người đều biết, từ lúc hoàng trưởng tử Tề Mân qua đời, tinh thần hoàng hậu đã không còn bằng lúc trước; đông chí vừa rồi nữ nhân bị điên trong lãnh cung thế mà phóng hỏa Khôn Ninh cung, hoàng hậu rất hoảng sợ, từ đó nằm triền miên trên giường bệnh, tinh thần lúc tốt lúc xấu. Chuyện trong cung, bây giờ hơn phân nửa do vị chủ tử thanh nhã như lan trước mắt này chủ trì.
"Hồi nương nương," bộ dạng ma ma nhún nhường, "Chúng nô tỳ nào dám lan truyền chuyện gì, chỉ là hồi tưởng lại việc ở lãnh cung vào đông chí vừa rồi, cảm thấy Lăng... Người nọ có thể đã sớm điên rồi, nếu không sao lại có thể đối đãi như vậy với con trai ruột?"

"Nói một chút." Dung Chỉ Lan đỡ tay tiểu cung nữ, ngồi xuống nhuyễn điếm trong đình bát giác, "Bổn cung cũng là người có con, ta ngược lại cũng muốn nghe một chút, nàng đối với đứa bé kia thế nào?"

"Chậc chậc chậc, nương nương, ngài không nên nói như vậy," thấy nét mặt Dung Chỉ Lan ôn hòa, biểu cảm và lời lẽ của ma ma trong nháy mắt trở nên phong phú sinh động, "Đứa bé kia sao có thể so sánh với tứ hoàng tử? Những cung nhân kia nói, gầy ốm nho nhỏ, sắc mặt vàng vọt, sợ hãi rụt rè, tất cả việc từ trên xuống dưới trong lãnh cung đều do một mình nó làm! Ai ui, vẫn còn là con nít mà..."
Dung Chỉ Lan nghe rất nghiêm túc, ma ma càng nói càng thao thao bất tuyệt, "Ghê tởm hơn chính là, nữ nhân kia còn đánh đứa bé! Cởi hết đánh! Có lúc nằm, có lúc treo, cũng không để tâm xuân hạ thu đông, cầm lấy cái gì liền giáng lên người đứa bé!"

Dung Chỉ Lan thanh tú xinh đẹp nhăn mày, nàng cũng là người làm mẹ, sao có thể nhẫn tâm đối đãi với máu mủ mình hoài thai mười tháng sinh ra như vậy ?

Ma ma thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, hơi dời đi trọng tâm câu chuyện, "Đứa bé kia thật là đáng thương, ở nơi hẻo lánh bị đánh mình đầy thương tích còn không dám khóc; nữ nhân kia ngay cả cơm cho cũng không cho nó ăn, chứ đừng nói gì là thuốc... Có đến vài lần đều là cung nhân không nhìn nổi, len lén bỏ vào một chút cơm một chút điểm tâm cho nó, đứa bé nho nhỏ kia, ngoan ngoãn nói lời cảm ơn, miệng nhỏ cắn một miếng, tuyệt đối không làm người ta ghét..." nói đến xúc động, khóe mắt nàng đã có chút trong suốt.
Dung Chỉ Lan trầm tư, hỏi, "Đứa bé kia bây giờ đang ở chỗ nào?"

"Nghe nói sau khi hỏa hoạn đã không thấy tăm hơi, chúng nô tỳ cũng hoài nghi có phải nữ nhân kia biết rõ mình sẽ chết, liền ném đứa bé kia vào lửa thiêu chết rồi hay không, cả thi thể cũng hóa thành tro rồi..."

"Được rồi, Lâm ma ma," tiểu cung nữ bên cạnh cười ngăn cản nói, "Những lời nói vô căn cứ này cũng không cần nói, đừng dọa nương nương chúng ta."

Lâm ma ma vội vàng cười lấy lòng xin lỗi, đột nhiên tiến sát mấy bước thần thần bí bí nói rằng, "Nương nương, có chuyện này nô tỳ chính tai nghe thấy được, chưa từng nói qua với ai."

Dung Chỉ Lan và tiểu cung nữ nhìn nhau, vờ như vô tình hỏi, "Chuyện gì vậy?"

Lâm ma ma thấp giọng nói, "Ngay trước hai ngày nữ nhân đó phóng hỏa, nàng lại đánh đứa bé kia, cởi hết đánh đến chết, nô tỳ đi ngang qua thật sự không đành lòng liền muốn ngăn cản, ai ngờ nàng vừa đánh lại vừa nói..."
"Nói cái gì?" Tiểu cung nữ hỏi thay Dung Chỉ Lan.

"Nói," Giọng Lâm ma ma đè thấp hơn nữa, "Nói đứa bé kia không phải con trai của nàng, nàng muốn đánh chết nó chôn cùng thái tử!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi