QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Lúc Tề Hàm trở lại phòng, Tề Huyên đã tỉnh, đang mở to đôi mắt to tròn lanh lợi nhìn loạn xung quanh, nhìn thấy Tề Hàm tiến vào, trong nháy mắt mê man, lại đột nhiên rõ ràng mà nhếch môi nở nụ cười.

"Còn đau không?" Tề Hàm ngồi xuống mép giường, xốc thảm lên kiểm tra thương thế.

"Không đau, cảm ơn Quân ca ca!" Tề Huyên nhu nhu thuận thuận trả lời.

Tề Hàm lấy khăn lông lau lau mồ hôi trên người nó nói rằng, "Ca ca sẽ bôi thuốc cho ngươi lần nữa, ngươi nhịn một chút. Còn có, Dung Vân ngươi quen biết... Không phải, Tề Vân, hắn đang ở bên ngoài, lát nữa ta bảo hắn vào đây với ngươi."

Nghe được tên "Tề Vân", đứa nhỏ cười càng thêm ngọt ngào.

Bởi vì tối hôm qua Tề Hàm đã nhào nặn khối rắn không tệ lắm, lúc này bôi thuốc thật sự thuận lợi nhiều lắm, đứa nhỏ mím môi thở hổn hển vài tiếng, tác dụng của thuốc lành lạnh phát huy, đứa nhỏ có chút không tin vươn móng vuốt nhỏ sờ sờ, khóe miệng ngoác đến mang tai.


Tề Hàm mỉm cười sờ sờ đầu nó, xoay người cất lọ thuốc. Hắn không thấy được, đứa bé sau lưng đột nhiên ánh mắt như biển, sâu không lường được, mà trong khoảnh khắc hắn xoay người, lại khôi phục dáng vẻ ngây thơ đơn thuần.

Tề Hàm không nghe được thanh âm Tề Vân rời đi, nên biết hắn còn ở ngoài cửa, nhưng hắn thật không ngờ Tề Vân lại quỳ chỗ đó.

"Điện hạ không cần như vậy." Sau khi mở cửa trong lòng Tề Hàm có chút giật mình, nhưng nét mặt vẫn nhàn nhạt.

"Quân ca ca," Tề Vân ngẩng đầu nhìn thấy Tề Hàm đứng yên đón lấy ánh mặt trời, "Tề Vân không phải lòng mang ác ý, thật chỉ sợ Quân ca ca nghe được Cung vương phủ... không chịu cứu giúp Huyên nhi... Ta biết hắn bị Cung thân vương mang đi, phụ hoàng mẫu phi lại không chịu ra tay... mới... mới ra hạ sách này..."


"Ngươi không cần nói nữa," Tề Hàm phất tay một cái nói, "Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích. Hiện tại, ngược lại Diệc Hàm có việc muốn nhờ cậy điện hạ."

"Quân ca ca ngài nói!" Tề Vân không thể không biết quỳ xuống có cái gì không được tự nhiên, Tề Hàm là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn đối với Tề Hàm áy náy trong lòng, huống chi, tư chất người trước mắt này đáng giá để hắn hâm mộ. Thân phận, chưa bao giờ là vấn đề Tề Vân suy nghĩ đầu tiên, hắn từ nhỏ được mẫu thân thương yêu và dạy bảo, biết trên trời còn có trời, trên người còn có người*, thân phận chỉ là ân huệ ông trời ban cho hắn, càng quan trọng hơn là cần phải dựa vào chính mình đi cạnh tranh. Hắn không biết có thể có một ngày mình đi tới vị trí tối cao kia hay không, dù có đi tới, hắn cũng muốn giống như hoàng đế trong những thoại bản ở Duyệt Lai tửu lâu, anh minh thần võ. Cho nên, hắn càng thêm sùng bái người mạnh mẽ, người thông minh.


* Tương đương câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Tề Hàm không biết tâm tư Tề Vân như vậy, hắn không có thiện cảm gì với người của hoàng thất, bây giờ còn tăng thêm thiếu niên trước mắt, "Ta có việc gấp cần phải về nhà, hơn nữa không biết lúc nào mới có thể ra ngoài. Nếu như có thể, thỉnh điện hạ phái một người tới chăm sóc Huyên nhi, liền ở chỗ này chờ ta trở lại."

Cái này không phải việc gì khó, Tề Vân sảng khoái đáp ứng, ngay cả người cũng nghĩ xong, chính là Tiểu Phi Tề Hàm cứu trước đây.

Tề Hàm chẳng ừ hử gì cả, lại quay vào phòng dặn dò Tề Huyên một ít chuyện, Tề Huyên rất ngoan ngoãn gật đầu cũng cam đoan nhất định ở Mạc trạch chờ Quân ca ca trở về.

Tề Vân tự mình đứng dậy vào nhà nhìn thấy một màn này, trong lòng vô cùng phức tạp. Hắn gặp qua một Tề Huyên khác, làm sao có thể là một người với đứa bé trước mắt này!
Vừa qua khỏi buổi trưa, Tề Hàm bất chấp vết thương sau lưng, một đường giục ngựa chạy như điên trở lại cửa sau biệt viện, liền thấy Tần Phong đi tới đi lui ở cửa vẻ mặt vô cùng lo lắng, vừa nhìn thấy hắn lập tức lộ ra dáng vẻ muốn khóc tiến lên nghênh đón, "Thiếu gia, ngài trở lại rồi! Ngài đi chỗ nào vậy?"

"Phong ca ca..."

"Đừng lề mề nữa!" Tần Phong tiếp nhận dây cương trong tay hắn lại vứt qua một bên, "Nhanh đi gặp chủ tử đi, chén trà quăng xuống đất mấy cái rồi!"

Tim Tề Hàm đập điên cuồng, lập tức căng chân mà chạy, rồi lại bị Tần Phong kéo lại.

"Thiếu gia!" Trên mặt trong mắt Tần Phong tràn đầy lo lắng, "Tối hôm qua chủ tử lệnh ta hạ Yến Thiên lệnh, tất cả người phụ thuộc Yến Thiên Lâu ở kinh thành ngoại trừ một số ít đơn vị chủ chốt chờ đợi tin tức, hầu như điều động toàn bộ..." Tần Phong hạ giọng, nói cực nhanh cho xong chuyện trời long đất lở ngày hôm qua.
Tề Hàm hít vào một ngụm khí lạnh, Yến Thiên lệnh, gặp phải tình huống cực kỳ khẩn cấp và quan trọng lâu chủ mới có thể tự mình hạ hiệu lệnh, đêm qua, tiên sinh dùng... Yến Thiên lệnh sao!

Tề Hàm biết Tần Phong đang nói với mình mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng mà hắn lại mơ hồ cảm thấy vui vẻ, cái này có phải nói lên rằng... tiên sinh lo lắng cho mình hay không?

Không thể không nói, khao khát ở một số phương diện đã trở thành chấp niệm, trước hết Tề Hàm thế mà không cảm nhận được hắn phải trả giá lớn đến đâu, tố chất tâm lý của hắn đã phi thường vượt qua thử thách rồi.

Hắn gật đầu với Tần Phong, hít một hơi thật sâu, chạy đi thư phòng.

Trong thư phòng đã không thể dùng hai chữ "bừa bãi" để hình dung, mảnh sứ vụn trộn lẫn cặn lá trà đầy đất; giấy đầy chữ viết ngấm vào nước trà, vì chất lượng mực nước tốt vô cùng, chữ viết phía trên vẫn rõ ràng, từ trên xuống dưới hơn trăm tờ chỉ có một nội dung "tâm kinh"; trên mặt đất như vậy, trên bàn vẫn còn coi là sạch sẽ, ngoại trừ mấy tờ tâm kinh, giấy và bút mực đoan chính chỉnh tề như ngày thường. Cái này cho thấy, lý trí chủ nhân thư phòng vẫn còn tồn tại, nhưng chắc chắn tức giận không nhẹ.
Tề Hàm chạy tới cửa liếc mắt liền thấy được tình cảnh như vậy, tiên sinh nhà hắn một tay chống tay ghế vịn ngủ gật, nhịp thở đều đều; nhưng y vẫn ăn mặc quần áo lúc hắn ra cửa sáng sớm hôm qua, sợi tóc cũng có chút lộn xộn.

Tề Hàm căng thẳng trong lòng, bất chấp mọi thứ, cất bước vào cửa lập tức uốn gối, lại đột nhiên bị một trận gió lớn tập kích, trên gò má trái của hắn trúng một cái tát tàn nhẫn! Mà sứ vụn giấy bừa trên đất dưới cơn càn quét đã gom đến một góc thư phòng!

Cả người Tề Hàm bị đánh ra xa ba bước, lưng đập vào khung cửa phía sau, đau đến một tiếng kêu đau còn chưa ra khỏi miệng, trước mắt liền một màu đen kịt!

Đa số thời gian, ý chí có thể được kíƈɦ ŧɦíƈɦ ra ở đường cùng, dưới loại tình huống này Tề Hàm vậy mà theo bản năng điều khiển thân thể xoay người quỳ xuống trước tiên, sau đó mới cảm giác được đau rát trên mặt truyền tới và tiếng bước chân quen thuộc trước người.
"Tiên..." Mở miệng chính là máu, chảy xuống theo khóe miệng.

"Cấm thanh." Giọng Quân Mặc Ninh nhàn nhạt từ đỉnh đầu hắn truyền đến.

Từ giờ trở đi, Tề Hàm mất đi toàn bộ cơ hội lên tiếng giải thích, mãi cho đến khi bỏ lệnh cấm mới thôi, hắn đều không có quyền lợi và tư cách được nói.

"Sứ vụn đầy đất, hai con mắt ngươi là lỗ thủng sao?" Giọng Quân Mặc Ninh nghe không ra bất kỳ tức giận, thậm chí bình tĩnh đến có chút lạnh nhạt, "Thích lót đồ đạc như thế, cầm cái này đến trong sân quỳ đi, khi nào quỳ đã ghiền khi đó đứng dậy."

"Ầm" một tiếng, bàn tính gỗ trầm hương bị ném xuống đất, gạch xanh dường như đều bị đập nát, cho thấy trên mặt và trong lòng chủ nhân tuyệt đối là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau!

Bình tĩnh tột độ vốn là một mặt khác của tức giận.
Tề Hàm không tiếng động dập đầu, đôi tay cầm bàn tính lên chuẩn bị đứng dậy.

"Cho ngươi dậy rồi?" Giọng nói lạnh lùng đông cứng mà dứt khoát.

Diệc Hàm sửng sốt, nhưng ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn một cái cũng không có, chỉ buông xuống đầu gối vừa mới nhấc lên. Cho tới nay, ngoại trừ ở bên trong thư phòng, tiên sinh chưa bao giờ phạt hắn đi bằng đầu gối! Hắn một tay cầm bàn tính một tay vịn khung cửa mới bước ra cửa được, trong sân ánh mặt trời sáng ngời gai mắt, khiến người ta có xúc động muốn rơi lệ.

Quân Mặc Ninh chắp tay sau lưng đứng trong thư phòng, nhìn đứa nhỏ "mất đi" vừa mới trở về đang chật vật đi bằng đầu gối. Hôm qua đến khi mặt trời lặn phía tây vẫn chưa nhìn thấy hắn, trong lòng Quân Mặc Ninh nảy sinh cảm giác vô cùng lo lắng sốt ruột xa lạ không thể diễn tả được, như có cái gì thoát khỏi kiểm soát. Đó là đứa nhỏ y cả ngày lẫn đêm từng chút từng chút trông chừng dạy dỗ nuôi lớn, nhưng hiện tại mỗi một giây mỗi một khắc không biết người ở chỗ nào thân ở cảnh ngộ nào, không biết hắn ở chung với ai, không biết hắn có gặp phải nguy hiểm không, không biết hắn quay về lúc nào!
Dường như ánh mặt trời phía ngoài quá mức chói mắt, Quân Mặc Ninh nhắm hai mắt lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Đã trở về, mọi việc đều tốt...

Khó khăn bước qua khỏi cửa lại "bước" xuống bậc thang, trong sân Tề Hàm rốt cuộc xoay người ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy sống lưng thẳng tắp cao lớn của tiên sinh nhà hắn, không liếc hắn một cái mà xoay người sang chỗ khác, bóng lưng dứt khoát.

Tề Hàm không dám kéo dài nữa, đặt bàn tính gỗ trầm hương nặng nề trước đầu gối, trước tiên quỳ gối trái lên, lúc gối phải muốn bắt kịp, xương bánh chè đầu gối trái truyền đến một trận đau đớn! Hạt châu mượt mà nhìn không hề sắc nhọn, nhưng khi trọng lượng cả người chỉ đặt trên một điểm, đầu gối nho nhỏ làm sao có thể thừa nhận được!
Hắn xê dịch gối trái, lại quỳ gối phải lên thử nghiệm, ngoại trừ đầu gối phải lại chịu một lần đau nhức, không có tiến triển chút nào!

Tề Hàm quỳ trên tấm đá xanh trong sân, dưới gối truyền đến từng trận nóng rực, chỉ chốc lát sau mồ hôi liền tẩm ướt toàn thân, còn vết thương trên lưng, hắn đã hoàn toàn không có thời gian để ý. Hắn nhìn bàn tính trước mặt, biết dùng một cái đầu gối chắc chắn không có cách nào chống đỡ, như vậy...

Tề Hàm quỳ ngồi xuống, lần này, hắn đặt bàn tính dưới hai đầu gối, mượn sức lực bàn chân và cẳng chân quỳ lên, sau đó... quyết tâm dựng thẳng thân thể.

Một trận đau đớn bén nhọn từ dưới gối truyền khắp toàn thân trong nháy mắt, hắn mím môi thật chặt làm quen với đau đớn khó nhịn này, xem ý tứ tiên sinh, rõ ràng cho thấy muốn phạt hắn quỳ lâu, hắn phải làm quen!
Mùa hè nắng nóng, cùng với mồ hôi lạnh vì đau mà toát ra, quần áo Tề Hàm ướt một tầng lại một tầng, sau lưng sớm đã chết lặng. Trong lòng hắn ôm theo hi vọng, cấu lòng bàn tay giữ thân thể thẳng tắp, tập trung tinh thần chống lại dằn vặt dưới gối.

----------------

Thông báo nho nhỏ là hàng để dành đã hết mà cuối tuần này tui thi rồi còn thực tập nữa cho nên hẹn mọi người sớm nhất vào thứ ba tuần sau ha ~~

Ban đầu tính làm cho qua luôn đoạn huấn này mà kế hoạch thất bại rồi, thôi thì để Hàm nhi quỳ thêm mấy ngày vậy :)))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi