QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Lúc Tào Khiêm nghe hạ nhân bẩm báo Cung thân vương đến phủ, sắc mặt trên khuôn mặt già dặn sáng tối khó phân. Tính cách gã tàn nhẫn dứt khoát, cả nhà trên dưới đều theo khuôn phép, không dám có bất kỳ tình huống đi sai bước nhầm nào. Gã không kiên nhẫn phất tay một cái, gã sai vặt trẻ tuổi thở dài không lưu lại dấu vết, khom người lui ra sau mấy bước mới xoay người rời đi.

Trên đường quay về bếp, trùng hợp đụng phải Tào Bác Thư, con trưởng* duy nhất của Tào Khiêm, giữa chân mày thanh niên vừa nhược quán* ẩn giấu sự lo lắng, nhưng giọng nói vẫn hiền hòa hỏi, "Nghe nói Cung thân vương tới? Ở nơi nào?"

* Con trưởng ở đây là con dòng chính. Nhược quán chỉ thanh niên vừa tròn hai mươi tuổi.

Trên dưới Tào phủ, chỉ có vị thiếu gia này là người ôn hòa nhất, bọn hạ nhân không ai không thích thân cận với hắn. Thấy hắn hỏi, gã sai vặt cung kính nói, "Hồi thiếu gia, vương gia đang ở chính sảnh, tiểu nhân đã bẩm báo lão gia."


"Ngươi đi đi," Tào Bác Thư khuôn mặt tròn tròn phất tay một cái, lộ ra sắc mặt vui vẻ, "Ta đi gặp vương gia một chút, chúng ta đã rất nhiều năm không gặp."

Gã sai vặt lui xuống, Tào Bác Thư đi nhanh vài bước tới chính sảnh, nhìn thấy Cung thân vương Tề Mộ Tiêu vóc người cường tráng phong độ hiên ngang.

"Bái kiến vương gia." Tào Bác Thư hành lễ.

Tề Mộ Tiêu hào sảng cười nói, "Tiểu Thư Thư, sao ngươi vẫn mãi chưa trưởng thành?!" Những lời này là năm đó Quân tam cười nhạo Tào Bác Thư mặt tròn như búp bê, vật đổi sao dời, Tề Mộ Tiêu nói như vậy, hiển nhiên không xem hắn là người ngoài.

Kỳ thật, trước đây Tào Bác Thư bằng tuổi với Hồng Ngọc cực kỳ ngưỡng mộ Quân Mặc Ninh, cùng với Hoắc Bán Hạ, Hồng Ngọc, là ba củ cải thích nhất những lúc Quân tam hoành hành trên phố vui sướng đi theo phía sau ồn ào kêu "tam ca tam ca". Chỉ là sau khi xảy ra chuyện giữa Tề Mộ Tiêu và Tào Mặc, Tào Bác Thư cũng liền dần dần tách ra khỏi bọn họ.


Nghe y nói như vậy, Tào Bác Thư lộ ra nụ cười rạng rỡ, hai cái má lúm đồng tiền tròn trịa lộ ra, nếu Quân tam ở chỗ này, nhất định là lại muốn chọc nè chọc nè không chịu dừng tay, mãi cho đến khi nước mắt hắn lưng tròng vẻ mặt oan ức không làm gì được.

"Cửu ca chỉ thích chọc ghẹo Bác Thư."

Hai người mỉm cười ngồi xuống, gã sai vặt dâng trà.

"Lần này cửu ca tới có chuyện gì không?" Tào Bác Thư thẳng thắn hỏi.

Tề Mộ Tiêu vừa định mở miệng, Tào Khiêm một thân thường phục màu đen đã bước đến. Ba người lại chào hỏi một phen, Tào Khiêm ít nhất vẫn giữ nét mặt cung kính hỏi, "Không biết vương gia giá lâm hàn xá* có gì chỉ giáo?"

* Hàn xá là một trong những cách gọi nhà của mình.

Tề Mộ Tiêu sao có thể không cảm nhận được thái độ thù địch và giả vờ cung kính của Tào Khiêm, cũng không nói quanh co lòng vòng, "Thằng nhóc con Tề Huyên nhà ta và lệnh lang Tào đại nhân lần này cùng đi Giang Nam, ai biết thằng nhóc con lại làm ra chuyện hoang đường như thế, làm liên lụy tới Tào đại nhân. Nghe nói vì chuyện này, Tào thượng thư còn phạt nặng Tào đại nhân, bổn vương thật sự áy náy, nên đưa chút thuốc tới cho Tào đại nhân, cũng tự mình nói lời xin lỗi với hắn. Cũng không phải bổn vương khinh thường thuốc ở phủ thượng thư, cái này là ta xin từ trong cung, Tào thượng thư phải tin bổn vương."


Tào Khiêm ngoài cười trong không cười nói, "Đa tạ vương gia lo lắng, cũng do Tào Mặc không có năng lực, bằng không cũng không như thế. Chịu gia pháp không phải là chuyện vẻ vang gì, vương gia cũng không cần nhìn, hạ quan nhận thuốc, đa tạ vương gia."

"Ầy..." Tề Mộ Tiêu phất tay nói, "Cái này không thể được, không gặp tận mặt làm sao cho thấy bổn vương thật lòng áy náy. Hơn nữa, ta và Tào đại nhân làm quan cùng triều, lần này không nói rõ ràng, sau này gặp mặt chẳng phải sẽ lúng túng? Tào thượng thư ngài nói có đúng không?"

"Cha, để vương gia gặp đại ca đi," Tào Bác Thư cũng nói giúp vào, "Hôm nay vương gia hạ mình đến đây, chúng ta sao có thể từ chối ngoài cửa?"

Tào Bác Thư nói như vậy, Tề Mộ Tiêu lại cảm giác được rõ ràng sự chột dạ và dò xét của hắn. Kỳ quái, Tào Mặc là bảo bối sao, gặp mặt còn có thể mất đi một miếng thịt của hắn sao?!
Gặp mặt Tào Mặc quả thật không phải mất đi một miếng thịt của hắn, nhưng lúc nhìn thấy Tào Mặc hắn đã da tróc thịt bong!

Tề Mộ Tiêu chỉ vào thân thể rách nát trên miếng ván giường cũ nát trong một gian phòng xập xệ ở hậu viện, giật mình đến nỗi gần như nói lắp, "Tiểu Thư... Thư, người này... chính là Tào đại nhân?"

Tào Bác Thư bi thương gật đầu.

Tề Mộ Tiêu đi vào gian phòng nhỏ gió lùa bốn phía, ngoại trừ một cái bàn một cái ghế một cái giường, hầu như không có vật gì, Tào Mặc ở tại chỗ này? Dù gì hắn cũng là con trưởng* của Tào Khiêm mà?

* Con trưởng ở đây là con đầu lòng.

Sự việc đã xảy ra tầm mấy ngày, Tề Huyên và Tào Mặc cũng đã trở lại mấy ngày, thằng nhóc con Tề Huyên được cứu ra ngoài, tin tức truyền về nói nó cũng đã vui vẻ chạy loạn rồi, sao vết roi trên lưngTào Mặc vẫn còn giống như mới?
Trên ván giường, một người gầy yếu nằm sấp, trên quần áo trong trắng thuần từng vết từng vết máu loang lổ tung hoành rậm rạp chằng chịt, gần như muốn nhuộm đỏ cả bộ quần áo. Mặt hắn xoay vào tường, cả người yếu ớt tựa như một trang giấy, ngay cả hô hấp cũng nhẹ đến dường như không cảm giác được.

"Chuyện gì xảy ra?" Tề Mộ Tiêu quay đầu hỏi Tào Bác Thư.

Tào Bác Thư đồng cảm lại bất đắc dĩ nói, "Cha nói hai trăm mẫu đất Giang Nam bị ngập, muốn đánh đại ca hai trăm roi da, một ngày quất không xong thì hai ngày; đại ca càng ngày càng chịu không nổi, hôm nay vừa mới quất xong hai mươi roi da cuối cùng."

Tề Mộ Tiêu nhíu nhíu mày, y không thích thằng nhóc con nhà y là chuyện mọi người đều biết, nhưng mà cũng không xem người như gia súc mà đánh như Tào Khiêm! Hai trăm mẫu đất? Tào gia hắn nếu như chỉ có hai trăm mẫu đất Tề Mộ Tiêu y lại biến thành kẻ ngu si! Đối với Tào gia mà nói, hai trăm mẫu đất chỉ là cát trong sa mạc, nếu phải quất hai trăm roi da, đó là muốn giết người!
Nhưng mà, dù sao y chỉ là người ngoài, sao có thể nhúng tay vào việc nhà người khác. Tề Mộ Tiêu đi tới cạnh bàn đặt lọ thuốc xuống, nhìn thấy trên bàn còn có một lọ thuốc khác, y thuận tay cầm lên xem, lại đặt trở lại, căn dặn Tào Bác Thư, "Tiểu Thư Thư, trời nóng nực, vết thương không thể chậm trễ, cửu ca biết đại ca ngươi tuy là con thứ*, nhưng ngươi cũng tôn kính hắn, chăm sóc hắn thật tốt."

* Con thứ ở đây là con vợ lẽ.

"Đa tạ cửu ca, Bác Thư sẽ." Tào Bác Thư thi lễ tạ ơn.

Tề Mộ Tiêu cũng không phải người có lòng tốt, lần này y tới cũng vì giải quyết việc chung, thằng nhóc con nhà y gây họa, y làm cha dù sao cũng không thoát khỏi liên quan. Chỉ là lúc nhìn thấy dáng vẻ hấp hối của một người từng quen biết, Tề Mộ Tiêu cũng là một người bị cha ruột ruồng bỏ, đột nhiên có chút ưu tư trong lòng. Nhưng y có một đệ đệ trượng nghĩa lại cực kỳ bá đạo che chở, mà Tào Mặc...
Tề Mộ Tiêu lại dặn dò Tào Bác Thư vài câu, xoay người rời khỏi.

Cùng lúc Tề Mộ Tiêu đi phủ thượng thư thăm bệnh, Tề Hàm và Mạc Hâm cũng đi tới Mạc trạch ngõ Dương. Quân Mặc Ninh bác bỏ quyết định của Tề Mộ Tiêu, Tề Hàm còn chưa lo xong chuyện của chính mình, ở đâu ra thời gian chăm sóc đứa con nghịch ngợm luôn gây chuyện của ngươi?

Ngũ hành thị vệ "Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ" của Yến Thiên Lâu, là cấp bậc cao nhất trong các cấp bậc thị vệ, cũng là vinh dự mà sau khi thông qua tầng tầng khảo nghiệm và sàng lọc mới có thể đạt lấy.

Dựa theo kinh nghiệm và năng lực, Mạc Sâm xếp thứ nhất, Mạc Hâm theo Tề Hàm tính thứ hai, mà Mạc Nghiêu tuổi tác chưa đến nhược quán, bị phái đi Mạc trạch chăm sóc Tề Huyên đứng hàng cuối cùng.

Lúc này, Tề Huyên mười hai tuổi và Mạc Nghiêu mười chín tuổi đang cãi nhau.
Giọng nói trong trẻo đặc biệt của Tề Huyên lộ ra ngang ngược không biết lý lẽ và cố chấp bá đạo, "Ta mặc kệ, ở yên tại chỗ này ta sắp buồn chết, ta muốn đi ra ngoài! Hoàng cung vương phủ đều không giam được ta, ngươi dựa vào cái gì quản ta?!"

Một người trẻ tuổi cung kính nghe, lại để lộ tất cả không kiên nhẫn trên khuôn mặt và giọng nói, "Thuộc hạ dĩ nhiên không dám quản tiểu gia ngài! Nhưng thuộc hạ phụng nghiêm lệnh, ngài không thể ra viện này một bước!"

"Phụng lệnh của ai?" Giọng Tề Huyên gần như sắp xé trời, "Ngươi nói, ta đi tìm hắn! Á, á, ngươi kéo ta làm cái gì? Ngươi dám đẩy ta, ngươi không muốn sống nữa..."

"Dừng tay!" Mạc Hâm từ bên ngoài viện xông vào, nắm lấy Mạc Nghiêu liền quăng một cái tát!

Tề Huyên ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn, có chút sững sờ.
"Nhị ca! Hắn..." Mạc Nghiêu tủi thân ôm mặt, tiểu gia này so với đại gia lão gia còn khó hầu hạ hơn! Vừa muốn nói gì đó, hắn đột nhiên nhìn thấy Tề Hàm tiến vào phía sau, mới hốt hoảng quỳ xuống. Thân phận Tề Hàm chưa chắc người người biết, nhưng ngũ hành thị vệ được Sở lâu chủ tự mình bồi dưỡng, lại quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.

Tề Hàm dùng ánh mắt ý bảo Mạc Hâm, hắn hiếm khi nhúng tay vào chuyện quản giáo giữa huynh đệ bọn họ, mỗi một tầng có một tầng thân phận và trách phạt, có đôi khi, nhúng tay và can thiệp quá nhiều cũng không nhất định là chuyện tốt. Yến Thiên Lâu chú ý nhất là quy chế và thể chế, làm tốt việc ngươi phải làm, mới là cử chỉ sáng suốt.

Ở điểm này, Quân Mặc Ninh dạy dỗ Tề Hàm cực kỳ thành công.
Tề Hàm đi tới đỡ Tề Huyên dậy, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ đứng một bên nhìn.

"Tay nào đẩy vươn ra!" Trong lòng Mạc Hâm biết ơn Tề Hàm, thân phận Tề Huyên đặt ở nơi đó, nếu để lâu chủ biết, Mạc Nghiêu đoán chừng phải chịu một trận roi da.

Mạc Nghiêu kinh sợ thiếu gia và ca ca trước mặt, giơ hai tay lên thật cao.

Trường kiếm Mạc Hâm rời vỏ, xoay ngược vỏ kiếm liền đập lên tay phải Mạc Nghiêu, âm thanh bốp bốp bốp cực nhanh cực nặng, chưa được mấy cái lòng bàn tay mang theo vết chai liền sưng lên xanh tím. Mạc Nghiêu chôn đầu giữa hai cánh tay, nhe răng trợn mắt mà chịu đựng.

"Sao ngươi đánh hắn?!" Tề Huyên mới phản ứng được lại xù lông, nó và Mạc Nghiêu chỉ là đùa giỡn, sao lại đánh thành như vậy?

"Bởi vì hắn là thị vệ, không nên ra tay với ngươi," Tề Hàm thờ ơ nhìn mà nói rằng, "Tương tự, ta bảo ngươi tốt nhất ở yên tại chỗ này, ngươi cũng không nên đòi đi ra ngoài."
Tề Huyên ngẩng đầu nhỏ lên, hoảng hốt, Quân ca ca cao cao lạnh lùng này là Quân ca ca đêm hôm đó sao?

-----------------------

Sì poi chương sau, bé Hàm nhà chúng ta trở nên ngầu lòi :)))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi