QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Tề Hàm thoát khỏi đôi tay ma quỷ của Vương Nguyên, lại nhìn sang Tề Huyên vẻ mặt mất mát còn đang quỳ, bọn họ quen biết mấy ngày, hắn chưa thấy đứa bé này buồn bã như vậy. Hắn một lần nữa quỳ xuống nói, "Cửu sư bá, Huyên nhi ở Mạc trạch mấy lần muốn về nhà, Diệc Hàm thay mặt trưởng bối, đánh lòng bàn chân Huyên nhi ba mươi cái... Diệc Hàm đi quá giới hạn, thỉnh sư bá trách phạt."

Lúc này Tề Mộ Tiêu mới cho đứa bé hoảng hoảng hốt hốt kia một ánh mắt, nói, "Giao cho ngươi, đương nhiên muốn đánh muốn phạt đều cho ngươi dạy dỗ. Tiên sinh ngươi đã nói như vậy, nó tạm thời ở lại chỗ này, ngươi có chuyện bận rộn phải làm, phái một người trông coi nó là được."

Tề Hàm hơi hơi xoay đầu, nhìn thấy cái đầu nhỏ của Tề Huyên gần như sắp nhét vào trong lồng ngực, hắn cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp ứng trước, trong lòng suy nghĩ về sau phải quan tâm đứa bé này nhiều hơn.


"Đứng lên đi, sau này nhìn thấy chúng ta không cần đa lễ như vậy," Lúc Tề Mộ Tiêu nhìn hắn, vẻ mặt liền ôn hòa trở lại, "Nghe đại sư bá ngươi nói, tiên sinh ngươi định cho ngươi rất nhiều quy củ, cũng không có điều quỳ xuống đáp lời này đúng không?"

"Không có... Tạ đại sư bá!" Tề Hàm nói cảm ơn, tiện tay đỡ Tề Huyên đứng lên. Trên chân Tề Huyên có thương tích, lảo đảo một cái lại ngã xuống đất, kéo Tề Hàm một cái, đầu gối cũng hung hăng đập xuống đất, may mà bãi cỏ mềm mại cũng không đau lắm, chỉ là có chút chật vật.

Tề Mộ Tiêu có chút chán ghét mà nhìn đứa nhỏ đang luống cuống không biết làm sao, xoay đầu đi. Mà đám người Quân Vũ nhìn thấy y như vậy, vẻ mặt cũng bất đắc dĩ.

Trước đây lúc tinh thần Tề Mộ Tiêu chưa tỉnh táo, bị Tào Mặc lừa gạt uống thuốc kích dục, có một buổi tối vui vẻ với một cô nương bán nghệ vừa mới bán mình ở Di Hồng viện, sau khi sự việc xảy ra Tào Mặc lại còn xử lý sạch sẽ, thần không biết quỷ không hay.


Mà vừa hay khoảng thời gian đó, quá trình Quân Mặc Ninh chữa bệnh cho Tề Mộ Tiêu cũng chuẩn bị kết thúc; tám, chín tháng sau đó, tinh thần của y khôi phục tỉnh táo, chuyện thứ nhất biết được lại là... y có một đứa con trai vừa mới sinh!

Năm đó, Quân Mặc Ninh mười một, Tề Mộ Tiêu cũng chỉ có mười bảy tuổi!

Quân tam dẫn theo một đám con cháu quý tộc đi phá hủy phòng Tào Mặc, nhưng mà, đứa bé đã ra đời, cũng không thể nhét lại vào trong bụng mẹ. Hơn nữa, thiếu nữ kia vì thể chất quá yếu nên sinh khó băng huyết mà chết.

Khi đó, Tề Mộ Tiêu ngây ngốc nhìn đứa bé như con mèo nhỏ gào khóc đòi ăn, không động một cái; mà đám nhỏ đảng hoàn khố này cũng há hốc mồm. Bọn hắn cũng chỉ là đứa nhỏ mười mấy tuổi thôi, làm sao nuôi cái cục lông nhỏ này đây?


Cuối cùng chuyện này vẫn kinh động đến Quân Tử Uyên và Liên Như Nguyệt, nếu muốn truy tố, đầu sỏ gây nên thật ra vẫn là Quân tam, nếu y không ném Tào Mặc vào Di Hồng viện, cũng sẽ không dẫn tới việc hắn trả thù.

Quân Tử Uyên xách đứa con út không nói lời nào lại gây họa vô số này về phủ thừa tướng, một trận gia pháp đánh cho y nửa tháng không thể xuống giường; Quân Vũ và Quân Hàn cũng vì không làm tốt chức trách huynh trưởng mà mỗi người bị phạt ba mươi roi mây. Chuyện lần này, không thể nói là không tổn thất nặng nề.

Bởi vì lúc đó Tề Mộ Tiêu còn đang ở tại viện chính phủ, cuối cùng Liên Như Nguyệt và Dương thị, phu nhân Hoắc Trúc Hiên cùng nhau chăm sóc đứa bé này, mãi đến khi Tề Mộ Tiêu mười tám tuổi xây dựng phủ đệ, dọn ra viện chính phủ.
Đứa bé này vẫn luôn không có tên.

Hơn một năm sau, Tề Mộ Tiêu dưới sự thúc giục của Quân tam vừa mới mở miệng nói chuyện chọn ra một chữ "Ám", Tề Ám, đủ thấy y có bao nhiêu chán ghét đứa bé ngây thơ vừa mới lảo đảo tập đi.

Quân tam oán hận đá y một cước, thấm nước trong chén trà, viết xuống chữ "Huyên", mới xem như chọn được tên cho đứa bé này. Mà cho đến bây giờ, tên Tề Huyên vẫn chưa được viết trong gia phả Tề thị.

"Được rồi," Trừ đi thân phận vương gia của Tề Mộ Tiêu, trong đám người bọn họ Quân Vũ trước sau vẫn là thủ lĩnh, "Vừa lúc Huyên nhi ở đây, chuyện Nguyên nhi vừa nói, chúng ta hỏi lại một chút."

Nghe Quân Vũ nói, vẻ mặt Vương Nguyên điềm tĩnh trở lại. Hắn nhìn đứa nhỏ run rẩy đứng bên người Tề Hàm hỏi, "Huyên nhi, lần này ngươi và Tào Mặc đi Giang Nam, ngoại trừ phá đê, còn nghe thấy bọn họ nói gì không?"
--------------------

Hậu viện phủ thượng thư, những ngày mệt mỏi chịu phạt, trên người đã không còn một chỗ lành lặn, Tào Mặc lại một lần nữa quỳ trên dây xích thô dài. Thân thể hắn gầy gò, khuôn mặt trắng bệch, lúc này bởi vì đau đớn, cả người đều run lẩy bẩy. Mặt trời chói chang, Tào Mặc lại cảm thấy rất lạnh rất lạnh, hắn hơi ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn ánh sáng đâm vào đôi mắt khô khốc của hắn, hắn nhắm mắt lại, tinh thần mê man.

Cuộc sống như vậy phải đi tới khi nào mới kết thúc đây?

Hắn nghĩ tới khoảng thời gian cùng với Quân Vũ và Quân Hàn ở Lang Hoàn thư viện năm đó, tất cả đều là con vợ lẽ, cũng không có mẹ ruột, nhưng vì sao bọn họ có thể sống vui vẻ như vậy? Mà hắn lại phải bị hành hạ mỗi ngày?

Mẹ của hắn công chúa của hoàng thất Tây Thục bị Tề Phong Vân bình định năm đó, nhưng người nàng gặp được không phải Quân Tử Uyên mà là Tào Khiêm. Tào Khiêm bản tính ác nghiệt, chỉ xem công chúa một nước là tội nô nước đã mất, mẫu thân hắn nhẫn nhục sống tạm bợ sinh hạ Tào Mặc, cuối cùng tìm được cơ hội trốn đi. Cũng vì lúc đó triều cục Trung Châu chưa ổn định, Tào Khiêm còn phải giúp Tề Phong Vân xử lý rất nhiều công việc, huống hồ một nữ tử cô độc thì có thể làm gì? Cho nên cũng không tăng nhân thủ bắt về.
Ai mà ngờ, nữ tử tên Lưu Yên này chẳng những trốn đi, mà còn trở thành đương kim thái hậu Bắc Mãng!

Tào Khiêm cầm roi da lạnh lùng đứng một bên, nhìn nghịch tử loạng choà loạng choạng này liền nhớ đến nữ nhân kia hừng hực khí thế nói cho gã biết hào quang và quyền thế của nàng hôm nay trong thư! Ghê tởm hơn chính là, nàng vậy mà đã sớm phái người hạ thuốc độc mạn tính trong thức ăn của gã! Nếu không có giải dược của nàng, những thứ hiện tại gã có, đều phải chôn cùng với gã!

Tào Khiêm cũng từng lấy Tào Mặc làm uy hiếp trong thư, thế nhưng gã đã quên, Tào Mặc chính là minh chứng tốt nhất cho việc Lưu yên bị Tào Khiêm làm nhục, bây giờ nàng quyền cao chức trọng, sao còn có thể nhớ đến đứa bé từ khi sinh ra cũng chưa từng liếc mắt một lần!
Tào Mặc, trở thành đứa bé bị vứt bỏ buồn cười nhất!

"Bảo ngươi đi kiểm tra sổ sách, tra xong chưa?" Tào Khiêm nhìn Tào Mặc, với kinh nghiệm phong phú gã cũng nhìn ra Tào Mặc sớm đã không chịu nổi một đòn.

Tào Mặc mơ mơ màng màng lắc đầu, "Đã phái vài nhóm người đến vương phủ... trở về bẩm báo, cũng không... sổ sách..."

"Vô dụng!" Tào Khiêm quất một roi đánh Tào Mặc nỏ mạnh hết đà ngã xuống đất, sau đó, roi da rơi xuống như mưa, "Ta nuôi ngươi có ích lợi gì! Người mẹ tiện nhân nhẫn tâm kia của ngươi không ngừng đòi tiền không ngừng đòi tiền, ngươi thì sao? Ngươi đưa cho ả đi! Vô dụng!"

Tào Mặc chôn mặt giữa hai cánh tay, có một vệt sáng chiếu vào mắt hắn, ánh sáng trong mắt hắn lóe lên, sau đó hoàn toàn tĩnh mịch.

Sống có gì vui, chết lại sợ gì...
------------------------

"Tóm lại hiện tại sổ sách ở chỗ nào?" Vương Nguyên vội vàng hỏi Tề Huyên, quyển sổ đó ghi lại các khoản tiền Tào Mặc cứu trợ thiên tai lần này, nhất định có thể phát hiện một số vấn đề từ đó. Lúc Vương Nguyên kết toán tổn thất lũ lụt Giang Nam và tiền lương thực sử dụng ở Hộ bộ phát hiện con số không khớp, mà sổ sách Tào Mặc đưa lên không tìm ra sơ suất chút nào, bây giờ, hắn biết được lại còn một quyển sổ khác, đứa bé mà tất cả mọi người không chú ý này đã lấy đi!

Trời cũng giúp ta!

Trước đây Tào Mặc tạo ra đứa bé này, hôm nay cứ như vậy bẫy chết chính mình!

Thật đúng đạo trời sáng tỏ, báo ứng thích đáng!

Tề Huyên sợ hãi rụt rè rúc vào bên người Tề Hàm, nó còn đắm chìm trong khoảnh khắc sau khi nó nói nó trộm quyển sổ cha ném cho nó ánh mắt chán ghét kia. Nó biết "trộm" là không đúng... Huyên nhi là một đứa bé hư...
"Huyên nhi ngoan, nói cho Nguyên thúc thúc hiện tại quyển sổ ở chỗ nào?" Tề Hàm ngồi xổm xuống nhìn thẳng Tề Huyên nói.

"Đốt... Đốt rồi..." Một câu nói của đứa bé khiến Vương Nguyên giống như quả bóng da xì hơi ngồi bệt trên ghế. Khuôn mặt Quân Vũ và Quân Hàn cũng thất vọng.

Tề Hàm cũng thất vọng, nhưng chỉ cười cười, vừa muốn đứng lên, lại nghe thấy Tề Huyên yếu ớt nói, "Quân ca ca, Huyên nhi... đã học thuộc rồi..."

Vương Nguyên bị từng ngụm từng ngụm nước chẹn họng, hắn run rẩy vươn ngón tay thon dài chỉ vào Tề Huyên, lại chỉ vào Tề Mộ Tiêu phong thái hào sảng đang ngồi, bật thốt lên, "Cửu ca, ngươi sinh yêu nghiệt gì vậy!"

Quân Vũ và Quân Hàn cũng nhịn không được, Quân Vũ nói, "Mặc dù không có bản nguyên bản, nhưng cũng là chuyện tốt, Cửu ca vừa nói mấy ngày nay liên tục có người đột nhập vào vương phủ, chắc là người Tào Mặc phái tới; bọn họ làm sao biết Huyên nhi đã sớm đốt quyển sổ, đương nhiên là cái gì cũng không tìm ra! Lần này, thế nhưng Huyên nhi lập công lớn!"
Quân Hàn vươn ngón tay cái về phía Tiểu Huyên nhi.

Tề Huyên rất vui vẻ, đầy mặt khát vọng xoay đầu nhìn cha nó, nhưng chỉ nhận được một cái ót lạnh nhạt, đứa nhỏ khó nén được mất mát.

"Được rồi được rồi," Vương Nguyên tiến vào trạng thái phấn khởi làm việc, "Sổ sách ta đều mang theo, hiện tại chúng ta liền hạch toán, Huyên nhi, ngươi đọc sổ sách ra, Nguyên thúc thúc mua kẹo cho ngươi ăn. Quân nhị, ngươi với ta cùng tính một lượt!"

Quân Hàn sửng sốt, lập tức xua tay nói, "Ta luyện kiếm, bảo ta gảy bàn tính? Cám ơn ngươi, ta cũng không bị đệ đệ ta đánh nát lòng bàn tay!"

"Quân nhị ngươi tìm chết!" Vương Nguyên bị bóc trần quá khứ đau đớn thê thảm lập tức xù lông, "Bị tam ca đánh thì sao?! Ta nguyện ý! Hiện tại mấy lão già ở Hộ bộ ai không phục Vương công tử ta một tay bàn tính vô địch thiên hạ! Cây kiếm nát của ngươi! Ngươi luyện ra đệ nhất thiên hạ cho lão tử nhìn!"
"Ưʍ... Nguyên thúc thúc, nếu không thì để Diệc Hàm thử xem..." Một bên, một âm thanh yếu ớt vang lên.

"Ý? Tiểu Hàm nhi, ngươi cũng bị tiên sinh ngươi đánh nát lòng bàn tay sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi