QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Mà Quân Mặc Ninh tính toán cũng không sai, Bắc Mãng vẫn luôn rục rịch xuôi nam tâm tư vẫn không chết, Tề Mộ Tiêu hồi kinh báo cáo công tác không đến một tháng, liền vội vã chạy về biên cương phía bắc. Chuyến đi này, cũng không biết tháng năm nào mới trở về.

Mấy ngày qua, Tề Huyên rất yên phận sống ở vương phủ, sớm chiều yên tĩnh, theo Mạc Nghiêu đọc sách tập võ; có mấy lần hiếm hoi phụ thân nó nhìn thấy nó vung kiếm gỗ ra hình ra dạng, còn có thể đi đến sửa đúng một ít động tác cho nó, mấy ngày đó, Tề Huyên nho nhỏ đều phấn chấn.

Chỉ là cuộc sống như thế rất nhanh đã kết thúc.

Ngày rời kinh, Tề Mộ Tiêu dắt con ngựa đã theo y nhiều năm, bộ dạng vô cùng thân thiết, đây là đồng bọn tốt nhất của y, sống chết gắn bó. Lúc ấy y đột nhiên nhớ đến đứa bé kia, vừa hơi quay đầu, liền thấy nó nắm tay hộ vệ gọi là Mạc Nghiêu, ngoan ngoan ngoãn ngoãn đứng cách đó không xa tiễn biệt y. Một khắc kia, huyết thống cho y ánh sáng còn ấm áp hơn ánh nắng trên bầu trời.


Nó, thật ra vẫn rất thông minh hiểu chuyện... Tề Mộ Tiêu nghĩ như vậy. Nhìn ánh mắt mong mỏi của đứa bé, y vẫy tay bảo nó đến gần, dưới ánh mặt trời, y thấy rõ trong mắt đứa nhỏ lóe lên tia sáng ngạc nhiên mừng rỡ! Nó giãy khỏi tay Mạc Nghiêu, chạy như điên về phía y!

Lại vào lúc này, bên tai truyền đến tiếng thuộc hạ bẩm báo mọi việc ổn thỏa có thể lên đường.

Tề Mộ Tiêu có chút hơi tiếc nuối, nhưng chỉ là việc trong nháy mắt. Y thoải mái xoay người, dứt khoát lên ngựa, đám binh sĩ tung hoành ngang dọc trên chiến trường, dưới sự chỉ huy của thân vương tướng quân bọn hắn sùng kính nhất, nhanh chóng rời đi.

Chỉ để lại đứa bé kia, đứng ngơ ngác tại chỗ.

Cuối cùng, Tề Mộ Tiêu vẫn không sờ mái tóc mềm mại của con trai y.

-------------------------


Trong một trấn nhỏ cách kinh thành hơn trăm dặm, Tào Mặc thân thể gầy yếu hai mắt vô hồn dựa vào đầu giường.

Ngày đó hắn mang gông xiềng rời khỏi kinh thành, chỉ có đệ đệ Tào Bác Thư thiện lương đi đưa tiễn, nhìn khuôn mặt đệ đệ dường như vĩnh viễn không trưởng thành, hắn khó khăn lấy tay sờ sờ tóc nó, dặn nó yên tâm.

Thật sự không cần lo lắng, lưu đày ba nghìn dặm, hắn đi không tới. Kịch độc trên người phụ thân chưa giải, mẫu thân còn chỉ định mình đảm nhiệm liên lạc giữa Trung Châu và Bắc Mãng, hai người bọn họ sao có thể cho phép mình đi tới nơi xa như vậy.

Tuy rằng, chính hắn thật sự bằng lòng đi.

Đi đến một nơi non xanh nước biếc ai cũng không biết, mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, làm một nông dân, cưới một người vợ, thô bỉ chút cũng không sao; sinh một đứa bé, con trai con gái đều được, nếu là con trai thì dạy nó học chữ tính sổ săn thú làm ruộng, có thể nuôi sống chính mình là tốt rồi; nếu là con gái, liền phải ăn mặc thật tốt, tương lai tìm một nhà trong sạch... Cho đến một ngày nào đó hắn già rồi, ngậm kẹo đùa cháu, sau đó thật yên lặng rời đi trần thế...


Tào Mặc ngẩng đầu nhìn đường cái kéo dài vô tận, cười nhạo chính mình, giữa ban ngày ban mặt... nằm mơ!

Quả nhiên, còn chưa đi được năm mươi dặm, hai nha dịch Hình bộ và hắn liền bị một đám người toàn thân áo đen vây quanh, không cần động tay nhiều lắm, nha dịch đã bị ném xuống vách núi. Từ nay về sau, thế gian đã không còn hai người kia nữa.

Đương nhiên, cũng không có Tào Mặc.

Đám người áo đen trật tự quỳ xuống, gọi bản thân hắn là "thiếu chủ".

Có "thiếu chủ" vết roi khắp người nghìn vết lở loét sao? Chẳng qua là đổi một thân phận tiếp tục làm quân cờ mà thôi... Ầy!

Một người áo đen gõ cửa tiến vào, ngoại trừ mang đến một chén thuốc đen như mực, còn có tin tức điều tra được. Sau khi thoát khỏi phủ thượng thư, Tào Mặc cảm thấy làm việc càng thêm thoải mái tay chân. Hắn tự giễu cười, hắn từng lưu luyến thân phận quang minh chính đại kia, chịu trách móc đánh đập hà khắc; bây giờ hai bàn tay trắng, triệt để nấp vào bóng tối, lại tự do rất nhiều.
Được, mất, được, mất, rốt cuộc hắn được hay là mất?

"Hồi thiếu chủ," khuôn mặt người áo đen bình thường, không đặc biệt chút nào, "Trong khoảng thời gian thuộc hạ theo dõi Tề Huyên, phát hiện thiếu niên gọi là Quân Diệc Hàm kia thường xuyên xuất hiện, Tề Huyên cực kỳ phục tùng hắn."

"Người từ đâu tới?" Tào Mặc uống chén thuốc đắng một hơi cạn sạch, mặt không đổi sắc, hắn càng quan tâm chữ "Quân" kia. Ý định ban đầu của hắn là muốn thu thập Tề Huyên, ai ngờ lại có kinh ngạc ngoài ý muốn.

Người áo đen vốn bất mãn với việc Tào Mặc so đo với một đứa bé, thế nhưng thiếu chủ mới này lạnh lùng nói rằng, "Năm mươi vạn lượng bạc đã đưa ra, hiện tại ta muốn cho đứa bé kia một bài học, không được sao?"

Người áo đen không nói nữa.
Lúc này nghe hắn hỏi, liền đáp đúng sự thật, "Thuộc hạ theo hai lần, tính cảnh giác của hắn cực cao, thuộc hạ liền không dám xuất hiện nữa để tránh rút dây động rừng. Nhưng thuộc hạ phán đoán tổng thể một chút, phương hướng hắn trở về là... núi Vân Trung."

Tào Mặc đột ngột ngồi dậy, ngạc nhiên nói, "Núi Vân Trung?! Lại là núi Vân Trung!"

-------------------------

Núi Vân Trung, biệt viện Kinh Giao, nắng sớm mờ mờ, chim hót líu lo.

Lúc Sở Hán Sinh đẩy cửa vào, Tề Hàm đang thu dọn giấy và bút mực trên bàn, một góc bàn học, một chồng giấy trắng xếp thật ngay ngắn, từng hàng từng hàng chữ cực nhỏ xếp trên giấy thật chỉnh tề, nét bút đoan chính đẹp đẽ, không lộn xộn qua loa chút nào.

Sở Hán Sinh khe khẽ thở dài, kết quả như vậy, đứa nhỏ này nhất định lại một đêm không ngủ.
"Sư phụ." Thấy hắn tiến đến, trên mặt Tề Hàm hiện lên vui sướng và ý cười kín đáo, đi nhanh đến một bên bàn học quỳ xuống chào đón.

"Viết xong rồi?" Hán Sinh nhìn thoáng qua thành quả trên bàn, ngồi xuống một cái ghế, "Qua đây, sư phụ bôi thuốc cho ngươi."

"Sư phụ..." Tề Hàm khe khẽ gọi, không tự chủ được mà đến gần người đàn ông cao lớn uy mãnh này, ngoại trừ tiên sinh, người đàn ông này cho hắn rất nhiều quan tâm và cưng chiều.

"Sao lại dám lơ là bài học của tiên sinh ngươi, ta thấy vẫn là phạt nhẹ!" Tuy nói như vậy, lại không cho giải thích, kéo hắn đứng dậy bên người, mở lọ thuốc ra.

"Hàm nhi không dám lơ là bài học của tiên sinh..." Thiếu niên nói, ngay cả làm nũng cũng thật cẩn thận, bày ra bàn tay cứng đờ, không ngoài dự liệu xanh tím ẩn ẩn đen, chỗ bị bút lông sói ma sát máu thịt cuộn vào nhau dữ tợn, vết máu khô khốc lẫn vào mép vảy, thật vô cùng thê thảm.
Hán Sinh đứng dậy vắt khăn lông nóng, "Vậy tại sao lại bị phạt nhiều tờ như vậy?" Từ lúc bắt đầu nhập môn, yêu cầu của gia đối với Tề Hàm cao đến dọa người, Hán Sinh biết đây là Quân Mặc Ninh kỳ vọng Tề Hàm, mấy năm nay chưa bao giờ thay đổi.

"Hôm qua lúc luyện công tiên sinh khó có lần so chiêu với Hàm nhi, Hàm nhi ngu dốt gian nan chống đỡ, cành liễu trong tay tiên sinh đều quất vào cánh tay phải..." Giọng Tề Hàm sợ hãi, "Sau đó lúc luyện chữ liền... liền chậm, không hoàn thành... bài vở..."

Hán Sinh không nói gì, hắn biết Quân Mặc Ninh xuống tay có chừng mực, cũng biết đau đớn nếu viết chữ lúc bị thương, càng rõ ràng Tề Hàm sẽ không vì những nguyên nhân này mà qua loa việc học, cho nên viết chậm không xong là lý do duy nhất.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó tiên sinh phạt hai mươi thước... Còn có năm lần "Đại Học"... Ưm!" Không tự chủ được cắn môi, lại nhanh chóng nhả ra, mặc dù chỉ một cái, trên môi dưới đã có dấu răng ngay ngắn.
Không có gian khổ bên ngoài, thời gian Tề Hàm ở trong viện cũng chưa bao giờ sống khá giả.

Động tác Hán Sinh bôi thuốc lại nhẹ nhàng đi một chút, bọn thuộc hạ bị luyện đến sống không bằng chết trong Yến Thiên lâu, sợ rằng đến chết cũng không tưởng tượng ra nổi đường chủ của bọn họ cũng sẽ có lúc lộ ra một mặt ôn nhu như vậy.

"Thuốc này là tiên sinh ngươi tự mình điều chế, cố ý dặn ta qua đây bôi thuốc cho ngươi." Hán Sinh biết đứa bé này nhất định đau như kim châm muối xát, liền cố ý tìm đề tài nói chuyện với hắn, mà chủ đề câu chuyện tốt nhất, chính là gia nhà mình.

"Thật ạ? Sư phụ không lừa Hàm nhi?" Mắt Tề Hàm sáng long lanh, hắn dễ dàng thỏa mãn như vậy, mặc dù chỉ là một câu quan tâm nho nhỏ.

Hán Sinh nhân cơ hội tăng nhanh tốc độ, cười liếc hắn một cái, nói, "Để ý tiên sinh ngươi như vậy, lại hoài nghi lời sư phụ, xem ra sư phụ quá cưng chiều..."
Trên mặt Tề Hàm nhuộm một lớp đỏ hây hây, sư phụ thoạt nhìn uy vũ cao lớn như vậy, nhưng đối với mình, vẫn luôn tinh tế tỉ mỉ khiến người khác khó có thể tin. Mà tiên sinh...

Tề Hàm bình tĩnh nghĩ, rõ ràng là một người điềm nhiên như mây gió như vậy, vì sao trước mặt y mình trước sau không dám càn rỡ và thả lỏng chút nào? Y thậm chí cũng không cần sừng sộ lên dạy dỗ, vỏn vẹn một ánh mắt như có như không, cũng có thể khiến mình sợ run lên, sau đó liều mạng xét lại có phải làm sai cái gì hay không.

"Hàm nhi cảm ơn sư phụ," Bôi thuốc xong, Tề Hàm thi lễ nói cảm ơn với Sở Hán Sinh, "Sư phụ, hôm qua Hàm nhi đã báo cáo tiên sinh, hôm nay đi vương phủ thăm Huyên nhi."

"Đi đi," Sở Hán Sinh thu dọn lọ thuốc chậu nước, "Thằng nhóc con Huyên nhi, ước chừng Mạc Nghiêu trông nó không nổi, ngươi đi nhìn, lúc cần chỉnh đốn cũng đừng lưu tình, đánh sợ mới biết sửa đổi."
Tề Hàm cười đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi