QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Liên Như Nguyệt nhếch miệng cười, cảm giác được con trai một đường đến đây đều lải nhải "lão đầu kia tàn bạo bao nhiêu" hai chân như nhũn ra, không biết xuất phát từ tâm tư "đồng lõa" một nửa, hay nguyên nhân gì khác, thế mà nàng rất không nghĩa khí bỏ lại con trai... đi mất. Giữa cha và con trai, có đôi khi không cần bất kỳ ai xen vào, kể cả mẫu thân.

Trong viện chỉ còn lại Quân Tử Uyên và Quân Mặc Ninh.

Mỗi ngày quỳ chép kinh Phật ít nhất hai canh giờ, tuy rằng trở lại Vô Âm Các có Tề Hàm cẩn thận xoa bóp bôi thuốc cho y, nhưng mấy ngày liên tiếp hai đầu gối vẫn sưng thành đèn lồng tết nguyên tiêu, ẩn hiện máu tụ. Quân Mặc Ninh yếu ớt đứng, trong lòng đánh trống thùng thùng. Bất kể y không tìm đường chết thì sẽ không chết mà nói ra những chuyện kia lúc cha "hôn mê", hay là bỏ đá xuống giếng mà kéo chòm râu lão đầu kia, hoặc là tám năm qua cha biết không đủ "sự tích quang vinh" của chính y mà người ngoài đồn thổi, Quân tam thiếu gia đều cảm thấy ánh mặt trời mùa đông này sao có chút dọa người!


Quân Tử Uyên lẳng lặng nằm ngửa, ánh mắt chạm tới con trai mặc dù đứng như không đứng, nhưng vẫn không chỗ nào không toả ra ánh sáng rực rỡ. Đến nay y vẫn không nghĩ ra, vì sao lúc nó sinh ra lại giả câm vờ điếc? Lẽ nào lúc đó nó đã biết thân phận khó xử của mình? Thật đúng là hoang đường!

Tám năm nay, Quân Tử Uyên cũng không phải không thu hoạch được gì. Y ở núi Lạc Hà trọn một năm cùng với tro tàn, một năm sau khi cây cối xung quanh thôn Thừa Ân một lần nữa sinh trưởng, tìm được thảo dược có thể làm cho nam nữ trưởng thành vô sinh; lúc tộc nhân Liên thị mới bị trục xuất, những thứ xung quanh có thể ăn không thể ăn, đều bị ăn hết rồi! Mà hỏa hoạn đốt sạch toàn bộ, rất nhiều người ngay cả hài cốt cũng không còn, nhưng những người đã chết được mai táng lúc trước, thế mà để lại manh mối, toàn thôn sớm đã bị ôn dịch hoành hành, hỏa hoạn không đốt, diệt tộc cũng ở trong khoảnh khắc.


Sao lại đúng lúc như vậy?

Theo manh mối này, Quân Tử Uyên tìm được một chút dấu vết trong một bể sương mù, tiến tới suy đoán ra Liên thị có khả năng còn tồn tại trên đời.

Y thậm chí không có đầy đủ chứng cứ chứng minh điểm này, liền vội vã nói tin tức này cho Liên Như Nguyệt. Vị mẫu thân lòng không còn hy vọng lúc ấy phun ra một ngụm máu trong lòng trước Phật, từ đó ngọn lửa sinh mạng mới cháy lên một lần nữa.

Đây đã là chuyện sau khi Quân Mặc Ninh bị cầm tù gần hai năm rồi.

Thủ đoạn của tiểu tử thúi thật không tồi mà!

Biết rõ hoàng đế sẽ không phái người kiểm tra chuyện này, nó làm đến bí mật như vậy, nếu không phải y thân làm cha lòng có chấp niệm, thằng nhóc con quyết định gánh vác khoản nợ mạng người cả đời sao?

Ngẫm lại thật sự đáng giận!


"Ngươi động chòm râu của ta?" Quân cha mượn đề tài để nói chuyện của mình, hôm nay sao có thể không thu thập nó, vì tội lừa gạt tám năm qua.

Quân tam quỳ rồi! Cha, người là cha ruột con! Con có thể không nói chuyện chòm râu này không? Con sai rồi! Con kéo trở lại cho người được không?

"Đứng lên, đầu gối không đau hả?" Nhìn Quân Mặc Ninh nhe răng trợn mắt quỳ xuống, Quân Tử Uyên thừa nhận y đau lòng.

Quân Mặc Ninh nói cảm ơn đứng dậy, vẻ mặt "con sai đều là con sai" mà cười, "Cha, chòm râu của người... xúc cảm... rất tốt..."

Quân Tử Uyên dở khóc dở cười, không có cách nào tưởng tượng đứa con vẻ mặt ngây ngô cười trước mắt này làm nhiều chuyện kinh thiên động địa như vậy. "Đi lấy cái ghế qua đây, hai người chúng ta từ từ tâm sự."

Tam thiếu gia kinh sợ, nhanh nhanh nhẹn nhẹn dời ghế, đoan đoan chính chính ngồi xuống.
"Sống lưng thẳng như vậy làm gì? Toàn thân cứng ngắc làm gì? Ta đáng sợ như vậy sao? Ta xem vết thương trên chân một chút, ngươi ngốc sao, ống quần..." Quân Tử Uyên chưa bao giờ biết con y có thể ngốc tới mức này, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên cẳng chân, tâm thật sự đau.

"Đây là hai ngày này quỳ ra? Ngươi không lót đệm?" Quân Tử Uyên chạm hai cái đầu gối hồng hồng sưng tấy một cái, hỏi.

Quân Mặc Ninh nhìn nhìn cha, ngập ngừng nói, "Người không dặn, con nào dám!"

Quân Tử Uyên thở dài, lại chỉ chỉ vết tích trên bắp chân, "Đây là đại ca ngươi phạt?"

"Dạ, con lén đi ra ngoài, là con không đúng," Quân Mặc Ninh nhìn vết thương chỉ còn lại một ít dấu roi mây, "Ca lấy tính mạng đảm bảo cho con!"

"A Mộc là ngươi sắp xếp bảo hộ ta?" Quân Tử Uyên tiếp tục hỏi, y có rất nhiều rất nhiều nghi vấn.
Quân Mặc Ninh tiếp tục đáp, không biết không nói biết gì nói nấy, "Dạ, lúc con bị cầm tù ở Kinh Giao, đã sắp xếp."

Sớm như thế, nó đã có thuộc hạ như vậy! Quân Tử Uyên trầm tư, rốt cuộc cũng đối mặt với vấn đề kia, vấn đề quấy nhiễu cả nhà Quân thị trọn tám năm.

"Ngươi bị giam ở Kinh Giao là vì đốt núi Lạc Hà, Ninh nhi, ngươi thật không biết thôn Thừa Ân ở núi Lạc Hà?"

Quân Mặc Ninh buông ống quần, đứng lên, đối mặt chính diện với phụ thân, hồi đáp, "Con biết."

"Nói rõ ràng." Quân Tử Uyên cũng không ngoài dự tính, nhưng y phải biết nguyên nhân phía sau.

Quân Mặc Ninh chải vuốt suy nghĩ, nói từ đầu, "Lúc tiên đế băng hà lưu lại một phần di chiếu, bên trên viết là đợi sau khi con trưởng thành phải bí mật huỷ diệt thôn Thừa Ân và... mẹ, việc này cha biết không?"
Quân Tử Uyên thở dài thật sâu, nhưng vẫn gật đầu nói, "Vi phụ biết, cho nên mười năm trước ta âm thầm phái Đồng thúc ngươi đến Giang Nam, mang món tiền khổng lồ đi xưởng đóng tàu để đóng một chiếc thuyền lớn, hy vọng có thể chở tộc nhân Liên thị đi bằng đường thủy. Ai ngờ thuyền chưa tạo thành, mồi lửa của ngươi đã khiến Lạc Hà không còn gốc cây ngọn cỏ!"

Quân Mặc Ninh không lại thỉnh tội vì chuyện này, giờ khắc này hai cha con càng giống người đối thoại bình đẳng; y cũng thật không ngờ hóa ra phụ thân cũng lựa chọn biện pháp tương tự, đến cùng vẫn là y nhanh một bước, "Thôn Thừa Ân bị hạ thuốc vô sinh, ngay trên cây cối xung quanh thôn; hơn nữa bệnh tật lan tràn ôn dịch hoành hành, nếu không đưa bọn họ rời khỏi địa ngục thế gian kia, Liên thị diệt tộc chỉ ngày một ngày hai. Đây chỉ sợ là bút tích của hoàng thượng đang tại vị của chúng ta, đợi thôn Thừa Ân diệt, người cuối cùng chính là mẹ!"
"Ninh nhi, chuyện này ngươi thật sự làm không dấu vết," Giọng Quân Tử Uyên không có chút khen ngợi nào, "Vi phụ tra xét trọn hai năm mới tra ra một chút manh mối. Nhưng ngươi có nghĩ tới ngươi phải bỏ ra cái giá gì không?"

Quân Mặc Ninh bất chấp đau đớn trên chân, nặng nề quỳ xuống. Dường như y ý thức được một chuyện rất đáng sợ! Một chuyện mà đời này y chưa từng làm đúng!

Quân Tử Uyên lần này không gọi dậy, chính y cũng ngồi dậy nhìn thẳng con út, vẻ mặt ngưng trọng, "Ninh nhi, ngươi có biết tiên đế đã từng đã đến tửu lâu Duyệt Lai thưởng thức nồi lẩu cực thịnh một thời; đã từng nói bóng nói gió với Ân Nhược Hư hỏi vì sao đột nhiên nguyện ý xuống núi dạy học; tiên đế lệnh ta điều tra, chính y cũng phái ám vệ điều tra, chúng ta một sáng một tối cũng đồng thời không có kết quả mà trở về. Ngươi biết vì sao không?" Quân Tử Uyên cười khổ, cũng không kỳ vọng con út cho ra đáp án, "Bởi vì không có bất cứ ai nghĩ tới, một đứa nhỏ chưa mười tuổi vừa câm vừa điếc, là người chủ đạo tất cả!"
Quân Mặc Ninh thông suốt ngẩng đầu!

"Quân Tử Uyên ta sao mà may mắn, sinh con thông minh!" Nụ cười Quân Tử Uyên trở nên đắng như hoàng liên, "Bắt đầu từ khi nó ra đời liền vì phụ thân là ta đây, vì mẫu thân thân là công chúa tiền triều mà giả câm vờ điếc; sau đó lại tự hủy danh tiếng âm thầm xoay xở tất cả; cuối cùng bồi thường tám năm thậm chí có lẽ càng nhiều tuổi xuân tươi đẹp..."

"Phụ thân!" Quân Mặc Ninh dập đầu chấm đất.

Quân Tử Uyên bất đắc dĩ nói, "Ngươi gọi ta là cha, có từng nghĩ đến một ngày kia vi phụ biết được tất cả, nghĩ tới những gì ngươi chịu khổ mấy năm nay, ngươi bảo vi phụ làm sao chịu nổi? Hoặc giả, ngươi dự định giấu giếm cả đời, để cho phụ thân vô năng này của ngươi y trốn dưới cánh chim con trai chống đỡ, tầm thường trọn đời?"
Quân Mặc Ninh lần nữa dập đầu sau đó thẳng người lên, vẻ mặt ngượng ngùng nói, "Phụ thân, con chưa từng nghĩ như vậy! Chưa từng có! Con đoán trời xanh ban ân cho cha mẹ sinh con thông minh, biết cha mẹ sẽ bảo vệ con mà không để ý sống chết! Con giả câm vờ điếc, cha mẹ huynh trưởng chưa bao giờ chán ghét mà vứt bỏ con, ngược lại đối xử như trân bảo, đau lòng yêu thương, công ơn cha mẹ sinh dưỡng như trời cao đất rộng, dù con tan xương nát thịt cũng khó báo đáp một phần vạn..."

Lời còn chưa dứt, trên mặt Quân Mặc Ninh đã đã trúng một cái tát tàn nhẫn!

"Ngươi không phải thông minh, ngươi hồ đồ ngu xuẩn!" Quân Tử Uyên ôm ngực, đau lòng nhức óc nói, "Sao ngươi không biết ngươi là đứa con huyết mạch tương liên của ta với mẫu thân ngươi, chúng ta làm mọi thứ cho ngươi đều là chuyện đương nhiên, chưa từng muốn ngươi trả lại!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi