QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Cùng đêm hôm đó, Sở Hán Sinh đưa tới thuốc tiêu sưng tan máu bầm, đồng thời dặn dò Tần Phong hắn phải rời khỏi biệt viện ngay trong đêm, giờ ngọ ngày mai mới trở về, nhất định phải đúng lúc hầu hạ Quân Mặc Ninh ăn uống và sinh hoạt hàng ngày.

Tần Phong chịu đựng trên dưới đau đớn khom người đáp ứng, sau nữa cũng không dám làm phiền Tề Hàm nhỏ yếu nên hắn nhe răng trợn mắt tự bôi thuốc, lăn lộn một phen không khác gì chịu đánh thêm một lần.

Tề Hàm đứng một bên khóc, đối với vết thương như vậy nó chẳng những không xa lạ, ngược lại còn hiểu rất rõ nó có thể gây ra bao nhiêu đau đớn, mà tất cả những chuyện Tần Phong phải chịu lúc này đều là vì nó.

Sáng hôm sau Tần Phong dậy thật sớm. Khuôn mặt đã giảm sưng, dù sao cũng là chính mình dùng tay đánh, sau một đêm chỉ còn đuôi lông mày, khóe miệng và những nơi da thịt mỏng xanh tím. Vết thương phía sau lại không mấy khả quan, nhân lúc Tề Hàm còn ngủ hắn lặng lẽ xoay người kiểm tra, chỉ thấy vẫn bầm tím như cũ, cạnh bản tử tạo thành từng lằn sưng tím ứ máu, qua một đêm màu sắc càng có vẻ dữ tợn. Chỉ nửa phía trên đã như thế, bên dưới chịu đánh số lượng nhiều hơn, tuy hắn nhìn không tới nhưng chỉ sợ càng khó coi. Hai cái đầu gối cũng không thua kém một phân, quỳ hai canh giờ máu bầm chồng chất sưng to tím đen, chưa chạm vào đã đau điếng, hắn không dám tưởng tượng hôm nay làm sao có thể hầu hạ tốt chủ tử mới.


Cắn răng bôi thuốc thêm một lần, nhìn canh giờ cũng vừa đến lúc, Tần Phong miễn cưỡng thay quần áo, liền đi hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của Quân Mặc Ninh.

Sở Hán Sinh không ở biệt viện, Quân Mặc Ninh sinh hoạt cực kỳ đơn giản thậm chí đơn điệu đến thiên nộ nhân oán. Mặt trời vừa ló dạng, y liền ra lệnh Tần Phong lấy vài quyển sách từ thư phòng chuyển đến bàn nhỏ bên giường trúc dưới tán cây đa, pha thên một ấm trà, Quân Mặc Ninh nằm bắt chéo chân bắt đầu một buổi sáng nhàn nhã.

Vừa qua khỏi giờ Thìn, ánh nắng ấm áp chiếu đến người khiến Quân Mặc Ninh mơ màng sắp ngủ, Tề Hàm rốt cuộc lần đầu tiên đi ra phòng. Thân hình nho nhỏ mong manh yếu đuối, dường như ánh mặt trời quá chói mắt, nó hơi hơi nheo nheo mắt, sợ hãi rụt rè đi qua hành lang gấp khúc, nhìn xa xa thấy Phong ca ca sắc mặt có chút trắng bệch khoanh tay đứng trang nghiêm ở bên cạnh giường trúc. Còn Quân Mặc Ninh đang chợp mắt trên giường trúc, một quyển sách đặt trên ngực, trang sách dưới gió nhẹ thổi qua lất phất phát ra tiếng loạt soạt.


Tề Hàm dưới ánh mắt cổ vũ của Tần Phong lê từng bước một đến gần giường trúc. Nhìn khuôn mặt thanh tuấn dị thường của Quân Mặc Ninh, Tề Hàm làm sao cũng không quên được đêm đó y lãnh khốc nhấc tay nhập châm, ném bản thân nó vào cảnh sống chết.

Tần Phong có chút sốt ruột nhưng đau đớn trên người nhắc nhở hắn hôm nay không thể lại bao biện làm thay, hơn nữa thiếu gia thật sự không thể lại mềm yếu nhu nhược như thế.

Hai tay Tề Hàm vò nhàu góc áo, hàm răng nhỏ cắn cắn môi dưới, thỉnh thoảng nó ngẩng đầu nhìn Tần Phong, nhưng cho dù tiếp nhận cổ vũ như thế nào nó cũng không thể dập tắt sợ hãi vô tận trong lòng. Đến cuối cùng, ngay cả Tần Phong nó cũng không dám nhìn nhiều.

"Ngươi có việc?" Quân Mặc Ninh hai mắt vẫn chưa mở, cất giọng nhàn nhạt hỏi.

Tề Hàm kinh hãi giống con thỏ con chấn kinh, nghiêng ngả lảo đảo lui liên tiếp ba bước, ngay cả đứng cũng dường như đứng không vững.


Quân Mặc Ninh mở mắt ra, trên mặt hiện rõ bất mãn thậm chí chán ghét. Tần Phong thầm kêu một tiếng không tốt quả nhiên liền nghe chủ tử mới của hắn nói, "Sớm biết bùn nhão trét không được tường, ngày đó ta nên cho ngươi chết thống khoái!"

"Chủ tử." Tần Phong xoay người quỳ xuống, dập đầu nói, "Chủ tử xin nghe nô tài nói, nô tài nguyện chịu trọng phạt!"

Quân Mặc Ninh im lặng uống một ngụm trà, xem như chấp thuận.

"Tạ chủ tử." Tần Phong quỳ thẳng thân mình, đầu gối truyền đến từng trận đau nhức, "Chủ tử, thiếu gia từ nhỏ tính cách ngoan ngoãn nhưng vận mệnh lại nhiều chông gai. Ban đầu chỉ là hoàng thượng không coi trọng, sau lại bị làm nhục ngày ngày nên thiếu gia mới trở nên khiếp đảm nhu nhược. Nửa tháng trước không biết vì sao Lăng nương nương đột nhiên phóng hỏa Khôn Ninh Cung, Lăng nương nương được ban ba thước lụa trắng, hoàng thượng lại còn muốn truy cứu bắt thiếu gia chịu tội! Chủ tử, thiếu gia vô tội!"
"Ngươi nghĩ như thế? Nó lại nghĩ như thế nào?" Quân Mặc Ninh ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ.

"Nô tài chỉ có hai bàn tay trắng, ngay cả tính mạng đều thuộc về chủ tử! Duy nhất lần này nô tài khấu cầu chủ tử thu lưu thiếu gia... Cầu ngài..." Tần Phong dập đầu thật mạnh, chỉ vài ba cái trên trán đã rướm máu, thế mà âm thanh trán chạm vào nền đá khô khốc vẫn chưa dừng lại.

Bên kia Tề Hàm yếu ớt quỳ xuống tuyệt vọng rơi nước mắt, nó hiểu rõ Phong ca ca đã vì nó mà vứt bỏ tự do của bản thân.

Trong viện dần yên tĩnh lại, trong không gian chỉ còn âm thanh gió thổi qua lật từng trang sách và tiếng khóc nức nở trầm thấp đầy áp lực.

Qua một lúc, Quân Mặc Ninh nhàn nhạt hỏi, "Nói xong?"

"Vâng. Nô tài không giữ đúng bổn phận, thỉnh chủ tử phạt nặng." Tần Phong đè nén toàn bộ cảm xúc cung tay quỳ, hắn đã tận lực.
"Đứng lên qua chỗ đó quỳ, chờ Sở gia trở về chính ngươi đi lãnh phạt." Quân Mặc Ninh tùy tay chỉ một chỗ, phân phó nói.

Đây là kết quả Tần Phong đã dự kiến, ngày hôm qua lập quy củ hắn một chữ cũng không dám quên. "Nô tài biết sai, tạ chủ tử phạt." Đứng dậy đi qua bên kia, Tần Phong mới phát hiện đó là bờ đường mòn nơi một phiến đá xanh và đá vụn giao nhau, hắn tự giác đứng trên phiến đá xanh uốn gối quỳ xuống, hai đầu gối đặt trên mảng đá vụn.

Từng sống ở vương phủ, ở hoàng cung, Tần Phong dĩ nhiên biết tư thế bị phạt nào mới được tính là đúng quy cách. Đôi tay rũ bên người, sống lưng thẳng tắp, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dồn lên hai đầu gối và cẳng chân. Đầu gối hôm qua chưa kịp tiêu sưng hôm nay đã gặp phải đá vụn sắc nhọn, cách một tầng vải Tần Phong cũng có thể cảm nhận được da thịt bị đâm thủng khiến máu bầm bên trong đồng loạt trào ra.
Quân Mặc Ninh nhìn Tề Hàm ngồi quỳ trên mặt đất ngây ngốc ngơ ngác chỉ biết khóc không hề có ý đứng dậy nói chuyện, y cũng không buồn phản ứng. Xuân buồn ngủ thu thiếu ngủ hạ ngủ gật, ngủ đông ba tháng không tỉnh, ngày tốt cảnh đẹp như thế sao có thể phụ lòng? Sống qua hai đời, cuộc sống giam cầm như vậy thật sự không tính là cực khổ, huống chi còn có Sở Hán Sinh và những người bên ngoài lúc nào cũng có thể liên hệ. Y biết y thuật Hoắc Bán Hạ nhà Hoắc gia gia có chút thành tựu, y biết Vương Nguyên đá sập cửa nhà tên Vu Nhất Đao, y biết hai ca ca hôm đông chí trở về phải chịu một trận gia pháp của phụ thân... Y đều biết cho nên yên tâm thoải mái ở biệt viện trong một góc hẻo lánh này, chờ, chờ một cơ hội.

Nghĩ nghĩ một lúc lại mơ màng, gió lạnh thổi qua mái tóc, thời gian dường như ngưng đọng.
Sở Hán Sinh về sớm hơn dự tính. Nhìn đến một lớn một nhỏ hai người quỳ, gia nhà mình lại ngủ trên ghế trúc, người cao to Sở gia không nói hai lời liền bước qua tàn nhẫn cho Tần Phong một cái tát.

Tần Phong không kịp đề phòng đột nhiên ăn một cái tát, cả người ngã sang một bên, lòng bàn tay chống xuống mảnh đá vụn, mở ra liền thấy đầy rẫy vết máu li ti. Trên mặt càng không cần phải nói, hôm qua sưng to chưa giảm, một cái tát hôm nay trực tiếp đánh đến nỗi răng hắn dường như có chút lung lay, một búng máu không dám phun ra đành nhẫn nhịn nuốt xuống.

Tần Phong run rẩy bò dậy liền nghe thấy Sở gia đè thấp thanh âm mắng, "Trong phòng bếp chưa nhóm lửa, gia ăn mặc đơn bạc như vậy ngủ trong gió, ngươi hầu hạ chính là như vậy?"

"Nô tài biết sai." Tần Phong miệng đầy mùi máu, dập đầu thỉnh tội.
Sở Hán Sinh vừa muốn đánh thêm đã nghe một thanh âm lười biếng vang lên, "Hán Sinh, sớm như vậy đã về? Có mang gì ngon cho ta không?"

Sở Hán Sinh thu tay, tức giận nói, "Ta nghĩ ở nhà có người chiếu cố nên không mua gì. Gia, ta lập tức nấu cơm."

"Không cần, thư phòng còn chút điểm tâm, ăn cái đó là được." Quân Mặc Ninh chỉ chỉ người hầu vừa mới ăn một cái tát, "Ta phạt hắn quỳ chờ ngươi, dẫn đi thu thập một chút đi."

Tề Hàm ngơ ngẩn nhìn Phong ca ca trên người đã chồng chất vết thương bị mang đi, đi lần này, tất nhiên lại là một thân thương trở về.

Lại lần nữa đi vào nơi bị phạt hôm qua, Sở Hán Sinh hỏi, "Gia nói phạt như thế nào?"

"Hồi Sở gia, chủ tử... chưa định mức phạt."

"Cởϊ qυầи, đánh mông năm mươi." Sở Hán Sinh dứt khoát định mức phạt, thuận tay từ trong ngăn tủ lấy ra một cây roi mây ba thước to bằng ngón cái.
"Vâng... Sở gia." Tần Phong biết dụng ý của Sở Hán Sinh, thương chồng thêm thương dĩ nhiên đau đớn gấp bội.

Một lần nữa dọn ghế dài, tự giác cởϊ qυầи kéo xuống mắt cá chân, vắt vạt áo ngoài bên hông, Tần Phong biết chính mình không có tư cách xấu hổ, cả người hắn kể cả tính mạng đều không thuộc về hắn. Cúi người nằm xuống ghế dài, da thịt chạm vào ván gỗ lạnh băng Tần Phong nhịn không được cả người run lên.

Cảnh tượng giống lần trước như đúc, chỉ là lần này vết thương trên mông đùi vẫn sưng to chưa khôi phục.

"Vút... Chát!" Tần Phong vừa mới nằm yên, hình cụ trên tay Sở Hán Sinh liền xé gió đáp xuống, roi mây mềm dẻo lấy tốc độ cực nhanh quất trên cái mông vẫn còn sưng to ứ máu, một vết roi tím đen nháy mắt xuất hiện, ngay sau đó lại là một roi rất nhanh rất nặng.
"A... Ưm!" Tần Phong giống như cá nằm trên thớt, đau đến nỗi căng cứng cả người, một tiếng kêu thảm vừa ra đến miệng đã nuốt ngược trở về, phía sau đau đớn thấu xương tựa như ngàn vạn kim châm đâm vào tim phổi. Hắn lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, sợ đến mức vừa mới chịu vài roi, da đầu đã toát ra từng tầng từng tầng mồ hôi lạnh.

Năm mươi! Còn có bốn mươi lăm!

Không! Sở gia định quy củ, không phát ra tiếng động, không xin tha, không che chắn, không tránh né. Vi phạm đánh lại từ đầu! Quá ba lần gấp đôi!

Năm mươi! Vẫn như cũ là năm mươi!

Trong phòng, tiếng xé gió bén nhọn tàn nhẫn gào thét, tiếng thở dốc trầm trọng ẩn nhẫn quẩn quanh. Ngoài phòng, Tề Hàm rơi nước mắt đầy mặt.

Quân Mặc Ninh nhàn nhạt nói, "Tề Hàm, vốn dĩ ngươi chỉ cần nói một câu, Tần Phong liền không cần chịu khổ."  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi