QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Tuy đã chịu năm mươi roi mây, thế nhưng lần này Quân Mặc Ninh quả thật thủ hạ lưu tình, vì vậy thương thế Tề Hàm hoàn toàn không nghiêm trọng như trong tưởng tượng; ngược lại thì Tề Vân, đầu tiên trên tay bị đánh sưng rách da, sau khi mông chịu hai mươi thước lại bị cưỡng chế ngồi chép mười lần "Xuất sư biểu", đến buổi chiều khi Tề Hàm bôi thuốc cho hắn, mông thiếu niên sưng cao lên cỡ hai ngón tay.

Tề Vân nằm chịu đựng đau, từ lúc bôi thuốc vẫn chưa hé răng. Tề Hàm dọn thuốc, có chút mất tự nhiên ngồi xổm xuống hỏi, "Đau dữ lắm sao? Ca nặng tay?"

Tề Vân "ưm ưm" hai tiếng, mới đem đôi mắt ướt nhẹp nhìn hướng ca ca nói, "Không có, chỉ là... Vân nhi liên lụy ca ca... Vân nhi chỉ chịu hai mươi thước... Ca ca lại..."

Tề Hàm cưng chiều sờ sờ đầu Tề Vân, cười nói, "Chúng ta là huynh đệ, nói cái gì liên lụy không liên lụy. Là ta không tốt, không đốc thúc ngươi tốt, bị tiên sinh phạt cũng là phải, ngươi không cần để trong lòng." Trong lòng hắn cũng nghĩ tới ba huynh đệ hai vị sư bá và tiên sinh, hắn từng thấy đại sư bá phạt tiên sinh, cũng đã thấy đại sư bá gánh tội thay tiên sinh... mỗi một lần, hắn đều bị tình huynh đệ đó làm rung động.


Tề Vân bĩu môi một cái nói, "Sau này Vân nhi nhất định tự mình làm bài, nếu như lại lười biếng, ca ca cũng phạt ta!"

Tề Hàm đau lòng cười nói, "Ngươi cũng đừng hối hận. Được rồi, đã mệt hơn nửa ngày rồi, tiên sinh cho chúng ta mười ngày nhỉ, dưỡng thương tốt ngươi dẫn ta đi ra ngoài dạo một chút..."

Nói đến cái này, Tề Vân lập tức kích động, "Ca, ta đã nói với ngươi... ngươi cũng lên đây đi, Vân nhi ở kinh thành cũng có chút danh tiếng..." Tứ hoàng tử điện hạ ngừng khóc vội vàng khoe khoang lịch sử chói lọi của mình ngoài phố phường, vết thương cũng không đau, bài học cũng đã quên...

Hai huynh đệ hoàng thất trên mông đều bị thương cứ như vậy song song nằm trên giường, lảm nhà lảm nhảm...

Cuối cùng vẫn thành thật trong tướng phủ dưỡng ba ngày toàn bộ vết thương mới lành lặn, ngày thứ tư, Tề Vân liền không nhịn được muốn chạy ra ngoài, sau khi bị một ánh mắt của Quân Mặc Ninh chấn nhiếp, mới về cung thỉnh an đế hậu trước, thuận tiện vào Đa Bảo Các vơ vét một vòng, lấy tên đẹp chuẩn bị lễ vật tân hôn cho tiên sinh!


Tề Mộ Lâm, hoàng hậu Hàn thị và Dung Chỉ Lan đã gần ba tháng chưa thấy hai huynh đệ này, một mực lưu bọn họ trong cung hai ngày mới thả người.

Nhoáng cái đã đến ngày mùng ba tháng sáu, cách ngày Quân Mặc Ninh nghênh thú Hoắc Nhẫn Đông chỉ còn lại ba ngày. Các trưởng bối hai nhà Quân Hoắc đều bận rộn đến chân không chạm đất, thiệp mời cũng đã nhất nhất phát ra ngoài; đám huynh đệ Quân tam thiếu biết tam ca bọn họ sắp cưới tam tẩu, gần như lật toàn bộ kinh thành lên trời, ở đâu có trò vui hiếm lạ, vậy nhất định phải nghĩ hết tất cả biện pháp chiếm lấy! Thế nên cái tên Quân tam thiếu lại một lần nữa vang dội toàn bộ kinh thành!

Nhưng mà, ai sẽ để ý chứ?

Một buổi sáng sớm, Quân Hàn liền dẫn theo hai sư điệt hùng hùng hổ hổ ra cửa, bọn họ đã định tiệc rượu ngày mùng sáu tháng sáu ở tửu lâu Duyệt Lai, phải đi thử đồ ăn trước, Quân Hàn không thể thoái thác mà tiếp nhận nhiệm vụ "gian khổ" này, thuận tiện cho hai sư điệt mưu mô có lộc ăn!


Tề Hàm cũng hiếm khi tràn đầy phấn khởi như vậy, chạy như bay theo.

Quân Vũ bất đắc dĩ lắc đầu nhìn ba người bọn họ và Quân Tử Uyên đứng dưới hành lang đang nhìn mà cười. Nhớ lại từng hồi ức, đều có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.

Mấy ngày gần đây tửu lâu Duyệt Lai thật sự náo nhiệt đến hơi quá mức, tiết mục náo náo loạn loạn trên sân khấu chưa bao giờ gián đoạn; mọi người đều biết, Quân tam thiếu tung hoành kinh thành mười lăm năm sau khi rời khỏi biệt viện liền quấy rối khoa cử lần này, được văn võ song trạng nguyên không nói, còn có hôn phối với đại tiểu thư viện chính phủ Thái y viện!

Quân tam là sự tồn tại ai cũng nói không rõ với kinh thành Trung Châu, rõ ràng đám con cháu quý tộc này khiến người ta nghe tiếng mà chạy, nhưng phải chân chính truy cứu tới nhóm người gϊếŧ người hay phóng hỏa... đương nhiên, không tính mồi lửa thiêu núi Lạc Hà kia... thật sự mà nói, thì đúng là tìm không ra khổ chủ!
Cho nên, bây giờ Quân tam thiếu muốn thành thân, thế mà lại có cảm giác toàn bộ kinh thành khắp chốn mừng vui!

Hai huynh đệ Tề Hàm và Tề Vân ngồi trong đại sảnh tửu lâu Duyệt Lai, xem kịch võ mới ra tên là "Kiếm Thần nhất tiếu", vừa nghe người bên cạnh khoe khoang những gì mình biết về sự tích quang vinh của Quân tam thiếu.

Quân Hàn đi phòng bếp thử đồ ăn cuối cùng cũng định ra số bàn trong tiệc rượu, bởi vì số lượng khá lớn, tửu lâu cần nói trước ba ngày để chuẩn bị.

Đây là lần đầu tiên Tề Hàm ngồi trong đại sảnh cảm nhận tất cả, trước đây hắn lấy thân phận "Quân Diệc Hàm" đi lại trong sản nghiệp Yến Thiên Lâu, từ trước đến nay vẫn luôn âm thầm; sau khi trở về hoàng thất, ngày mùng ba tháng ba trong nhã gian lầu ba nhìn tiên sinh chói mắt vô hạn lên sân khấu, chẳng qua lúc đó hắn, làm gì có tâm tình thưởng thức mọi thứ; bây giờ... trời xanh đúng là vẫn hậu đãi hắn...
"Kiếm Thần nhất tiếu" kể về câu chuyện giữa kiếm khách nổi danh trên giang hồ Tây Môn Xuy Tuyết và đệ tử Nga Mi Tôn Tú Thanh, Lý Sư Sư... diễn vai Tôn Tú Thanh những năm gần đây mới dựng lại lê viên tân tú. Sư Sư cô nương chẳng những tuyệt đại phong hoa trường tụ thiện vũ*, hơn nữa giữ mình trong sạch thanh tịnh như hoa sen, ngoại trừ lên đài biểu diễn hiếm khi xuất đầu lộ diện, ngay cả quý tộc kinh thành mời nàng hát tại nhà, nàng cũng cự tuyệt tất cả. Vài lần đầu cũng có người không tin, không phải là một con hát sao, sao có thể không giải quyết được? Nhưng liên tiếp mấy lần, công tử buông lời không khỏi chẳng hiểu sao lại rơi vào ao sen nhà mình, hoặc ban đêm về nhà bị trùm bao tải tay đấm chân đá, thậm chí đến cả gia phụ cũng quát bảo ngưng lại; kỳ thật trong mắt người quyền quý kinh thành xem đó là chuyện cực kỳ bình thường.
* Trường tụ thiện vũ nghĩa đen chỉ ống tay áo dài múa khéo, nghĩa bóng chỉ có điu kiện thuận lợi sẽ làm được hiệu quả.

Kinh thành còn nhiều người thông minh thấy rõ ràng tinh tường, cho nên rất nhiều người không khỏi thích thú. Sư Sư cô nương này, cũng không phải người đơn giản!

Người thông minh Trung Châu đều biết bí mật công khai này, nhưng mà, con tin đến từ Bắc Mãng... thái tử A Đề Mạc Đô lại không biết!

Cho nên, sau một tháng nhị thái tử Bắc Mãng A Đề Mạc Đô liên tục truy tìm ở đây, rốt cuộc không nhịn được, hắn dẫn theo ba bốn thị vệ Bắc Mãng cao lớn vạm vỡ tới, chuẩn bị dùng phương thức đặc biệt đàn ông phương bắc bọn họ biểu đạt ý mến mộ của hắn!

Một khúc kết thúc, "Tây Môn Xuy Tuyết" và "Tôn Tú Thanh" chào cảm ơn lui xuống, trong tiếng vỗ tay như sấm ở đại sảnh và nhã gian tửu lâu, lại đột nhiên thoát ra một thanh âm rất không hài hòa.
"Lý cô nương, bổn thái tử ngưỡng mộ ngươi rất lâu rồi, ngươi trở về với bổn thái tử, đảm bảo ngươi luôn được ăn uống no say!"

Trong tửu lâu lập tức yên tĩnh xuống, rồi lại đột nhiên sôi sùng sục. Trời ạ, chày gỗ từ đâu chạy tới vậy! Luôn được ăn uống no say! Sư Sư cô nương sẽ thiếu một miếng ăn này của ngươi? Về với bổn thái tử? Đại hoàng tử đương triều mặc dù đã trở về, nhưng hoàng thượng chưa lập thái tử đúng không?

Đồ ngu xuẩn!

A, không đúng, hình như có một "thái tử", chính là con tin Bắc Mãng mấy tháng trước vì bị cửu vương gia đánh bại nên đến đây giải hòa!

Tam thiếu đâu? Các huynh đệ tam thiếu đâu?

Chày gỗ như vậy nhất định phải hung hăng thu thập, nếu không sao có thể nâng cao uy danh Trung Châu ta! Một con tin còn dám hoành hành đầu đường!
Chỉ tiếc, tam thiếu gia chúng ta đang bận rộn cho chung thân đại sự của y, thế nhưng, hai học trò chân truyền của tam thiếu gia đều ở đây!

Tề Vân tràn đầy phấn khởi xem náo nhiệt, Tề Hàm bình tĩnh cầm chén trà lên uống trà.

Trong tiếng ồn ào, Lý Sư Sư chân thành hành lễ, không chút phản ứng với A Đề Mạc Đô, xoay người rời đi.

"A? Có ý gì? Cái kia... Cái gì mời rượu? Phạt rượu?" A Đề Mạc Đô dường như mất kiên trì suốt một tháng nay, phất tay nói, "Đi, bắt nàng cho bổn thái tử!"

Bọn thị vệ chen nhau lên, cảnh tượng hỗn loạn tức khắc nổ ra. Mặc dù có người chỉ trích có người giậm chân, chung quy vẫn tránh né thị vệ Bắc Mãng giá trị vũ lực thoạt nhìn không thấp.

Lý Sư Sư trong lúc vội vàng quay đầu, ánh mắt nhu mỹ tập trung trên người hai thiếu niên cách đó không xa. Tề Hàm không thể thấy mà gật đầu, nàng mới yên tâm dắt "Tây Môn Xuy Tuyết" rời đi.
Bọn thị vệ đã nhảy lên sân khấu, đột nhiên từ cổng tò vò* "xuất tướng" "nhập tương" chạy ra năm sáu thanh niên thân hình khỏe mạnh ăn mặc như tôi tớ, lập tức đánh thành một đoàn với bọn thị vệ Bắc Mãng!

* Cổng tò vò là cái cổng xây hình cung mà mình hay thấy trong phim Trung Quốc á :3

Khán giả nhìn đến mắt trợn tròn! Tửu lâu Duyệt Lai quả nhiên là địa phương tốt địa phương tốt để xem "kịch" mà!

A Đề Mạc Đô thấy bước chân hạ nhân bị ngăn cản, người trong lòng sớm bỏ chạy mất dạng, tức giận đến đỏ mặt như hồng sinh*, tàn bạo bộc phát tức giận trong lòng! Hắn chạm hai ngón tay làm tiêu, chỉ nghe một tiếng huýt gió bén nhọn như ưng kêu, mỗi bên cửa vào tửu lâu Duyệt Lai lại có mười bảy mười tám thị vệ xông vào!

* Hồng sinh chỉ vai nam vẽ mặt đỏ trong hát bội.
Tình cảnh tức khắc có chút chuyển xấu, rất nhiều người đã máy móc lén lút chạy ra ngoài. Trong đại sảnh trống trải rất nhiều, đánh nhau trên đài cũng dời xuống đất, trong chốc lát tiếng mâm chén rơi xuống đất vỡ vụn không ngừng, còn có hộ vệ tửu lâu Duyệt Lai bị đánh bay ra ngoài.

Võ công Tề Hàm mất hết, đứng bên một cây cột suy nghĩ đối sách. Tin tức tửu lâu Duyệt Lai nhất định đã truyền ra ngoài, nhưng đến cứ điểm Yến Thiên Lâu gần nhất cũng cần thời gian nhất định, xem tình huống hiện tại, thời gian không hết một nén nhang, người Bắc Mãng đã có thể quật ngã hộ vệ tửu lâu! Càng khiến người khác thêm nóng nảy là, không biết người tên A Đề Mạc Đô này, có bố trí những người khác đuổi theo Lý Sư Sư không!

"Tất cả dừng tay cho ta!" Giọng thiếu niên trong vắt vang lên, vang vọng giữa bốn vách tường tửu lâu hỗn loạn, "A Đề Mạc Đô, ngươi thân là con tin quốc gia bại trận, còn dám giương oai ở đế đô Trung Châu ta! Chán sống rồi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi