QUÂN LÂM THIÊN HẠ


Tuy hiếu kỳ linh trận này đến cực điểm nhưng Nhạc Vũ đầu tiên vẫn tiến hành thu thập dược liệu.

Lúc hắn đi một vòng mới phát hiện không gian bên trong lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn, phạm vi chừng ba trăm dặm phạm vi.

Tuy diện tích rộng lớn như vậy nhưng linh dược từ cấp bốn trở lên chỉ khoảng hơn ngàn gốc.

Đã đến cấp bậc này, cho dù không bằng như Long Linh đan, hút sạch không gian sinh tồn của linh dược trong vòng hai mươi dặm nhưng cũng cần một số lượng linh lực kinh người. Hoàn cảnh sinh trưởng lại càng cực kỳ hà khắc, hơn nữa niên đại mặc dù tuy lâu nhưng việc tăng phẩm cấp lại không có bao nhiêu, chứng tỏ hoàn cảnh không phải quá thích hợp.

Điều này không giống như thất sát U Linh thảo tuy sống trong vùng phụ cận Long Linh đan nhưng lại chủ yếu hấp thu sát lực mà lớn lên, trong biển xương chính là chỗ sinh tồn tốt nhất của nó.

Nhạc Vũ cực kỳ vui sướng thu hồi từng gốc linh dược bỏ vào nhẫn trữ vật. Tuy linh dược ở đây có ít chủng loại nhưng giá trị lại vượt số linh dược trong Dược Viên ở biển xương đến mấy lần. Nếu tông môn có thể hoàn toàn sử dụng thì đủ cho trong tương lai mấy trăm năm dùng dược lực bồi dưỡng được ít nhất mười vị tu sĩ Nguyên Anh.

Trân quý hơn chính là chủng loại, trong hơn ngàn giống linh dược ở đây thì đã có rất nhiều loại tuyệt chủng ở bên ngoài. Nếu Quảng Lăng tông có thể tìm kiếm địa phương dưỡng thành, vô luận là mua bán dược vật hay gây ảnh hưởng kiềm chế với các tán tu và tông môn khác đều có thể đại tăng.

Có những vật này, quyền đàm phán của tông môn đã tăng lên rất nhiều.

Thu hoạch cho bản thân hắn cũng cực kỳ xa xỉ. Trong số mấy loại dược vật rèn luyện thân thể đã tìm được hơn nửa, còn lại thiếu một hai loại hắn có thể nghĩ cách tìm những dược vật ngoài phủ thay thế. Dược vật dùng cho luyện chế lục chuyển Trúc Cơ Đan cũng đã gom đủ. Vật này tuy đối với hắn vô dụng nhưng đối với mấy người Nhiễm Lực cùng Lâm Trác lại cực kỳ có ích.

"Đáng tiếc! Chủng loại linh dược nơi này cũng không đồng đều. Chỗ bố trí dược viên phong bế của Tử Vân đạo nhân chắc chắn sẽ không dừng lại ở một chỗ này, chỉ là sợ thời gian không đủ"

Nghĩ đến Tử Vân đạo nhân cho dù khoan dung thế nào cũng sẽ không thể để cho người khác tuỳ ý loạn chuyển trong nhà của mình. Nếu là người có cơ duyên thực sự trở thành đệ tử của ông thì không nói. Còn nếu không phải thì để cho một thời gian hạn định rồi sẽ bị linh trận chuyển dời càn khôn đem ra ngoài đã coi như nhẹ nhàng.

Ước chừng mất hơn hai ngày, Nhạc Vũ mới dọn sạch được chỗ dược viên này, sau đó vẫn không thoả mãn đứng trước chỗ linh trận truyền tống để nghiên cứu.

Hắn cũng chưa ngu ngốc đến nỗi trực tiếp sử dụng pháp trận này vì còn chưa biết sẽ bị truyền tống đến đâu, có hung hiểm hay không.

Chú mục chỉ chốc lát, Nhạc Vũ đã cảm thấy toàn thân vô lực. Pháp trận này mặc dù còn chưa tới cấp bậc tiên trận nhưng hắn vẫn hoàn toàn không thể lý giải tác dụng của những linh phù và tài liệu.

Chỉ có thể dựa theo những tri thức cực kỳ hữu hạn về pháp trận học được của Xương Băng Hồng suy đoán về cự ly, phương hướng cũng như cách thức khởi động của trận pháp truyền tống này.

"Nếu chuyển lên chừng ba đến bốn vạn thước, chẳng lẽ là truyền tống đến cung điện này?"

Nhạc Vũ ngửa đầu nhìn lên. Nếu nói là cơ duyên thì người bình thường chắc cũng sẽ không có khả năng đi xuyên qua trong cốc vốn tràn ngập yêu thú để lên đến cung điện. Tối đa cũng chỉ quanh quẩn bên ngoài miệng cốc hay chỗ dãy núi.

Nếu như hắn đoán không lầm thì phù trận này tuyệt đối không phải của Tử Vân đạo nhân bố trí cho người có duyên mà chắc là thuận tiện bố trí cho ông hoặc đệ tử tới đây lấy mấy thứ cần thiết.

Đáng tiếc là Chiến Tuyết cũng không có ở đây, nếu không nàng có thể vượt qua không gian thử nghiệm thay hắn một lần. Năng lực không gian của Thông U và Định Minh châu tuyệt không thua kém Thập Phương Môn.

Suy ngẫm chỉ chốc lát, Nhạc Vũ phóng ra Tam Diệu Như Ý Lôi Châm vào bên trong linh trận. Theo sự thôi động pháp lực của hắn để khởi động linh trận không gian, chỉ trong chốc lát thì mấy cây ngân châm đã biến mất không thấy.

Sau một lát, Nhạc Vũ rốt cục thở phào một cái. Tuy là cự ly khá xa, lại có linh trận ngăn cách nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được sự tồn tại của Tam Diệu Như Ý Lôi Châm. Ít nhất có thể chứng minh là những vật chất bên kia vẫn rất an toàn.

Thí nghiệm này dĩ nhiên còn rất chưa hoàn thiện, đáng tiếc là với trình độ của hắn hiện giờ cũng chỉ có thể làm được như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Vào lúc Nhạc Vũ vừa chuẩn bị bước vào thì trong lòng chợt động:" Cầm toả không gian ở đây tuy không mạnh nhưng hiện giờ sẽ có vài người đi qa. Nếu như mình dùng Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm bố trí một phen thì chắc là có thể bình yên phục dụng long linh quả"

Nhạc Vũ do dự một lát rồi nhìn về pháp trận bên dưới, chần chừ chưa bước vào. Thứ nhất là vì hắn sợ thời gian không đủ, , thứ hai là vẫn không dám khẳng định an toàn, cũng chẳng biết rốt cuộc Truyền Tống Pháp Trận này có thể đưa mình đi đâu?

Theo truyền thuyết thì dược tính của long linh quả hết sức bình hoà nhưng khi phục dụng vẫn không thể tránh khỏi tâm kiếp quẫy nhiễu. Khi đó chỉ cần một tu sĩ Trúc Cơ đã có thể lấy mạng của hắn!

Vận chuyển pháp trận, Nhạc Vũ cũng cảm giác như lúc mới vào trong cốc, trước mắt tối sầm rồi sau đó đã di chuyển đến một thiên địa khác.

Nhạc Vũ đưa mắt nhìn quanh rồi lập tức ngơ ngẩn, trước mắt là một kiến trúc cực kỳ nguy nga hùng tráng, hiện giờ tựa như hắn đang đứng ở cửa vào.

Ở hai bên tả hữu cách khoảng 2000 là long thi lớn khoảng gấp mười lần thứ hắn đã gặp trong biển xương. Trên cổ của chúng đều có hai chiếc vòng kim quang sáng loé.

"Đây đều là chân long sở hữu toàn bộ huyết mạch long tộc đã tu thành yêu tiên, vậy mà đều bị trói buộc ở đây như là linh thú trấn phủ của Tiên Phủ. Nguy hiểm thật! May mà hai con rồng này đều đã chết đi, nếu không mình vừa tiến vào đã bị giao kích thì ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có!"

Nhạc Vũ toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ lần này thật sự có chút ít lỗ mãng.

Yêu tộc trên cấp mười lăm thì được coi là yêu tiên, cũng như tiên nhân của nhân loại, tổng cộng gồm sáu tầng. Yêu tiên tuy là đẳng cấp thấp nhất nhưng với thân thể Chân Long thì ngay cả Thái Ất Chân Tiên cũng không địch nổi, chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết.

Xem ra truyền thuyết từ thời thượng cổ vẫn không quá đáng tin, Tử Vân đạo nhân đã có thể hàng phục Chân Long, lại không úy kỵ Long tộc trả thù, nhất định là tu sĩ sở hữu đại thần thông thượng cổ.

Hít một hơi thật dài, Nhạc Vũ đi về thi thể bên phải. Bất quá khó khăn lắm mới tới gần được hơn trăm trượng thì Nhạc Vũ đã cảm giác được một uy áp còn gấp mấy lần lúc Xương Băng Hồng độ kiếp đánh thẳng vào tâm linh.

"Cái này là Long uy? Trong truyền thuyết phàm là thân Chân Long thì chưa cần động thủ đã khiến cho yêu thú sở hữu hàng phục kính cẩn nghe theo. Phượng Hoàng chính là vua của loài chim, Kỳ Lân là chủ của thú chạy, còn Long tộc có thể khiến cho vạn thú vạn cầm, thậm chí là bốn tộc thú biển thần phục, lời ấy quả nhiên không sai. Sơ Tam tuy kế thừa huyết mạch Khổng Tước huyết mạch, uy lực tuy còn trên cả Chân Long, bằng với Tổ Long nhưng cũng chưa bằng như vậy"

Tiếp tục đi về phía trước trăm trượng, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy tâm thần gần như sụp đổ, còn có một sức đẩy cực kỳ cường đại ngăn hắn tới gần.

Nhạc Vũ cũng đành bất đắc dĩ lui trở về. Hắn nhìn qua long thi dài đến mấy ngàn trượng, trong lòng vô cùng tiếc nuối, biết rõ bản thân sau này cho dù đạt đến cảnh giới Nguyên Anh cũng không thể lấy đi hai long thi này. Chỉ tới gần 200 trượng đã khó khăn như thế, nếu tới trước người chắc long uy còn cường hoành hơn. Về phần sau khi đạt đến cảnh giới Đại Thừa, dùng thêm Ngũ Sắc Thần Quang thì cũng có vài phần khả năng.

"Sự chênh lệch giữa Long tộc cấp mười lăm và yêu tiên quả thật một trời một vực. Nếu có thể dùng thi hài này để luyện khí thì đừng nói là pháp bảo may ngay cả tiên khí trong truyền thuyết cũng có thể luyện thành. Cũng may mà nó còn ở trong pháp trận cấm chế, nếu lộ ra ngoài chắc chắn sẽ dẫn tới vô số tu sĩ Đại Thừa Cảnh tranh đoạt"

Nhạc Vũ tiếc nuối một hồi rồi nỗ lực đè nén ham muốn, biết bản thân còn chưa có bản sự này, chuyển dời tầm mắt sang nơi khác.

Đứng trước cửa chỉ có khả năng nhìn thấy một góc của nó mà thôi. Nhạc Vũ vừa đi vào cửa thì thấy một bình chướng vô hình chặn lại. Cho dù hắn dùng Ngũ Sắc Thần Quang thì cũng không thể lay động, thử các lối khác cũng không ngoại lệ.

Nhạc Vũ thử chuẩn bị đằng không, lấy ra mấy miếng cốt thú ném lên thì tình hình cũng giống như trong sơn cốc, mấy miếng cốt thú vừa bay lên không trung được hai mươi trượng thì đều bị xoắn thành vỡ nát.

Bản thân hắn đã cố tình chọn mấy miếng xương bất phàm, cường độ ít nhất hơn xa hắn nhưng lúc này đều không thể vượt qua cho hắn. Giờ phút này nhưng lại một lát.

"Đã thử qua tất cả những thủ đoạn hiện có, chẳng lẽ mình vất vả tiến vào đây rồi lại quay ra tay không?"

Nghĩ đến kết cục này, Nhạc Vũ tuy vẫn giữ được bình tĩnh nhưng cũng có vài phần nôn nóng.

Hắn nhíu mày nhìn ra xung quanh rồi cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ quay người.

Khi hắn bước lại chỗ đặt Truyền Tống Pháp Trận thì thấy có thêm năm pháp trận đặt song song về hai bên, sau mỗi pháp trận đều đặt một cái cửa lớn.

Nhạc Vũ thoáng suy ngẫm rồi bước tiếp ra ngoài. Đúng lúc hắn định bước đi thì cảm thấy một luồng linh lực Ngũ Hành hỗn tạp cực lớn tuôn thẳng đến khiến hắn cả kinh không kịp phản ứng.

Luồng linh lực này mang theo một loại chân khí có chút dị biệt với chân khí đạo gia, trong giây lát đã bao phủ lấy hắn, thậm chí còn thẩm thấu vào bên trong, ngay cả Ngũ Sắc Thần Quang cũng không cách nào tan rã, sau một thoáng lại biến mất toàn bộ.

Nhạc Vũ còn đang ngạc nhiên thì trên không trung lại có một luồng ánh sáng màu đỏ lướt đến rồi hạ xuống bên này.

Nhạc Vũ khẽ chau mày, đưa tay ra nắm lấy vật vừa tụ lại, trong mắt thoáng hiện vẻ nhẹ nhõm, biết luồng linh lực quỷ dị vừa rồi nhất định là đã khảo sát tư chất của mình.

Vật hắn đang nắm trong tay lúc này là một mộc bài, một bên mặt có khắc mấy chữ "Tử Vân phù triện" .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi