Trần Tĩnh lấy dũng khía nhìn Hứa Tư, đôi mấp lấp lánh dưới ánh đèn tường lờ mờ.
Hứa Tư nhớ tới lời chủ quán bar bên đường nói ở Hong Kong: Tình cảm hoàn mỹ luôn độc nhất vô nhị, nhưng thi thoàng nó lại gặp nhau... Chẳng lẽ mình có thể lặng lẽ bỏ đi vì bên cạnh Trương Khác đã có Đường Thanh, rối chấp nhận một tình cảm miễn cưỡng nào đó sao? Đại khái Trần Tĩnh cũng có tâm tư này.
Nghĩ tới đó Hứa Tư mới cười nói: - Cô vừa xinh đẹp lại giỏi giang, nhận tôi làm chị có quá ủy khuất cho cô không.. Tôi rất vui có em gái như cô. Cô biết Trần Tĩnh ít hơn mình 10 tháng.
- Vậy em nhận coi chị là chị rồi đấy. Trần Tĩnh nét mặt hưng phấn, trong lòng còn chưa hoàn toàn hết xấu hổ: - Mẹ em chỉ có mỗi cô con gái là em, từ nhỏ không có anh chị gì cả, có tâm sự gì cũng không biết chia sẻ với ai, từ nhỏ đã chơi cùng với Tử Gia, còn bị người ta trêu cho là do quá cô đơn...
Nghĩ tới Tạ Tử Gia làm Trương Khác đau đầu, Hứa Tư mỉm cười, cô nghe ra lỗi trong lời của Trần Tĩnh, chắc phú hào như cha Trần Tĩnh sẽ không chỉ có một nữ nhân, nhưng không bình phẩm gì, như tên khốn kiếp Trương Khác đó, trêu hoa ghẹo nguyệt cũng phải tới cả đống rồi. Nhưng cô lại cảm thụ được tình cảm chân thành thắm thiết của y với mình, cho nên muốn hận cũng không hận nổi, cuối cùng còn chẳng phải cho y làm bậy đó sao?
Nhìn ráng hồng thẹn thùng trên mặt Trần Tĩnh còn chưa phai hết, thùy mị vô cùng, dù là nữ nhân nhìn thấy còn xao động, đại khái trong lòng Trần Tĩnh đã quyết tâm tiến tới, lại cho tên nhóc đó hưởng lợi rồi. Chỉ là không biết cô ấy biết chị Vãn Tình, Đan Thanh đều có quan hệ với tên háo sắc đó, có còn làm thế này không?
- Để chị giúp em xoa một lúc nữa. Hứa Tư đặt cái chân bị xưng của Trần Tĩnh lên đùi mình, nói: - Hứa Duy nó bướng lắm, có bị sái chân cũng chẳng để chị xoa cho đâu, chị thường đùa với mẹ mình, sao hai chị em lại khác nhau như vậy, còn nói chị lừa đứa bé được Hứa gia nhặt về.
Trần Tĩnh mừng rỡ ra mặt: - Nếu chị đúng là được nhặt về thì nhà chị nhặt được báu vật rồi, em ở Hải Châu không có nhà, sau này em coi nhà chị là nhà mình, sau khi về Hải Châu, chị phải chính thức giới thiệu em cho người trong nhà đấy.
- Được, Hứa Duy ở Hong Kong chỉ biết tới công việc, mẹ chị còn than vãn thiếu mất một đứa con gái, em tới vừa vặn thay cho nó. Hứa Tư vui vẻ nói:
Trần Tĩnh chăm chú nhìn Hứa Tư, ngắm nhìn hoa dung tuyệt diễm thiên hạ của cô, thốt lên: - Chị Hứa Tư, chị thật xinh đẹp.
- Em có phải là nam nhân đâu, nói câu đó không thấy rợn người à? Hứa Tư vỗ đùi Trần Tĩnh: - Em cũng rất đẹp, chân dài thế này, con gái chân dài mới đẹp.
- Nói chuyện gì mà vui vẻ thế? Trương Khác bê một cái khay cà phê và cốc chén tới, đặt lên chăn, nhìn chân Trần Tĩnh xưng vù lên, tim rung rinh vì thương xót: - Có đau không?
- Sức tôi yếu, thuốc không ngấm vào trong thịt được, cậu xoa giúp cô ấy đi. Hứa Tư nâng mắt cá nhân Trần Tĩnh lên, bảo Trương Khác ngồi xuống: - Nếu không được thì trời sáng phải tới bệnh viện.
-.... Trương Khác chần chừ rụt tay lại, chỉ coi Hứa Tư đang thử mình, nếu không sao có thể để mình xoa chân nữ nhân khác trước mặt cô được: - Tay chân em vụng về lắm, có khi làm cô ấy bị nặng hơn. Em ra tủ lạnh lấy ít đá làm túi chườm, có khi có tác dụng. Nói rồi đứng dậy xuống lầu.
Trần Tĩnh chẳng thể buông thả trước mặt Hứa Tư để Trương Khác bóp chân cho mình được, Hứa Tư nhìn Trương Khác xuống lầu, bĩu môi nói: - Tên nhóc này thường ngày rất háo sắc, giờ lại còn xấu hổ không ra tay.
Trần Tĩnh cảm thấy hết sức ngượng ngùng, vùi mặt vào đầu gối không dám nhìn Hứa Tư, để chô bóp chân cho mình, thầm nghĩ:" Mình đúng là điên hết sức", ngẩng đầu lên hỏi: - Sau này em có nên tránh anh ấy xa một chút không?
Hứa Tư hỏi lại: - Còn nhớ chủ quán bar góc đường năm kia gặp ở Hong Kong không?
- Còn ạ! Trần Tĩnh gật đầu, lí nhí đáp:
Hứa Tư nhìn thế là hiểu rồi, định hỏi Trần Tĩnh rốt cuộc nằm mơ thấy Trương Khác làm gì mình, nhưng không nói ra miệng.
Trương Khác mang túi chường tới, giúp Trần Tĩnh đặt lên chân, Hứa Tư nói với y: - Tôi và Trần Tĩnh vừa nhận chị em, cậu cũng gọi cô ấy là chị nghe coi nào.
- Hả! Có mấy phút thôi mà đã kết nghĩa kim lan rồi à? Trương Khác ngạc nhiên hỏi, đứng bên giường ngắm nhìn đôi người ngọc kiều diễm như hoa, khen: - Đúng là một đôi hoa tỷ muôi.
Chân Trần Tĩnh tới sáng thì tốt hơn một chút, nhưng vẫn chưa thể xuống đất đi lại được.
Úc Bình buối sáng tới Kiến Nghiệp, Tạ Tử Gia và nhân viên phát triển di động vẫn ở lại Hải Châu, Úc Bình đưa Trần Tĩnh đi tới bệnh viện chụp phim, không bị thương tới xương, chỉ cần tĩnh dưỡng hai ba ngày.
Chỉ có điều Úc Bình lấy làm lại, sao Trần Tĩnh lại ở qua đêm với Hứa Tư và Trương Khác rồi bị trẹo chân, cô ta thấy hiệu hiểu rộng, lén trêu Trần Tĩnh: - Hôm qua hai cô cùng y chơi quá đà cho nên mới trẹo chân chứ gì? Khai ra mau.
- Nói lung tung, không sợ lưỡi bị mọc mụn à? Trần Tĩnh xấu hồ mắng một câu, dấu diếm nói: - Hôm qua bàn chuyện đàm phán kỹ thuật suốt đêm, muộn quá về khách sạn không tiện, nên tá túc ở chỗ chị Hứa Tư một đêm, nửa đêm dậy đi vệ sinh thì bị ngã.
Úc Bình chú ý thấy Trần Tĩnh thay đổi cách xưng hô với Hứa Tư, ngạc nhiên hỏi: - Cô và Hứa Tư thân thiết với nhau từ bao giờ thế.
Trần Tĩnh đắc ý nói: - Đêm hôm qua kết nghĩa kim lan đấy, sau này ở Hải Châu tôi cũng có nhà rồi, không sợ người ta bắt nạt nữa.
- Ai dám bắt nạt cô? Úc Bình trêu ghẹo: - Có mù mắt mới không thấy Cẩm Hồ ra sức nâng đỡ Cao Khoa KV.
- Được rồi, được rồi, không nói chuyện lung tung với cô nữa. Nói mấy chuyện kiểu này với cô gái từng trải như Úc Bình chỉ thiệt, Trần Tĩnh nói lảng đi: - Có hai chuyện cực kỳ có lợi với chúng ta, nếu hôm nay cô không tới tìm tôi, tôi cũng tìm cô thương lượng... Liền đem chuyện bộ thông tin lầy này phát lượng lớn giấy phép cùng Cẩm Hồ sẽ tiến thềm một bược hỗ trợ kỹ thuật cho Úc Bình nghe.
Úc Bình tròn mắt nhìn Trần Tĩnh, nghi cô lấy lời này đánh lạc hướng mình, mấy giây sau dứng dậy nói: - Cô ở lại Kiến Nghiệp dưỡng thương đi, mấy ngày này Tử Gia không ở Kiến Nghiệp, cô cứ mượn chỗ Trương Khác mà ở, đại phú hào như y không thiếu phòng, dù có thiếu cũng không đuổi cô đi đâu. Vừa khéo cô với y thảo luận chuyện hợp tác kỹ thuật. Các chuyện khác để tôi làm... Nghe ngữ khi cứ như muốn lấy dây trói Trần Tình và Trương Khác vào nhau, tránh Cẩm Hồ nuốt lời vậy.
Lúc này Trương Khác và Hứa Tư đi lấy thuốc cho Trần Tĩnh về, Úc Bình thu lại vẻ đùa cợt, nghiêm túc nói với Trương Khác: - Cao Khoa KV sẽ xứng đáng với sự tín nhiệm của Cẩm Hồ.
- Chúng tôi có giúp được mấy đâu, cùng khai thác thị trường thôi mà. Trương Khác mỉm cười bình thản nói: - Xem ra Trần Tĩnh phải nghỉ vài ngày, Trần Tín Sinh còn ở Kiến Nghiệp, bộ phận thông tấn di động chủ yếu cũng ở Kiến Nghiệp, cô liên hệ trực tiếp với Trần Tín Sinh đi, chuyện cụ thể phải do mọi người bàn với nhau.
Hứa Tư có công tác phải về Hải Châu, mặc dù nói để Trần Tĩnh ở lại bên hồ, song Trần tĩnh cũng chẳng thể để Trương Khác chiếu cố mình, tuy có giác ngộ, có điều đi tới được bước đó là rất khó khăn, kiên trì về căn hộ của Tạ Tử Gia ở chung cư thanh niên, dù sao trợ thủ của cô cũng ở lại Kiến Nghiệp, có thể ở chung cư để giúp xử lý một vài việc.
Úc Bình rất thản nhiên giao Trần Tĩnh lại cho Trương Khác, Hứa Tư chiếu cố, còn cô ta đi gặp Trần Tín Sinh.