QUAN LỘ THƯƠNG ĐỒ

Mặc dù khai thác mỏ dầu khí tiến hành ở thềm lục địa gần biển hoàn toàn không có tranh chấp Trung Nhật, nhưng một số quan viên bộ ủy ban TW suy tính tới việc ngoại giao với phía Nhật, nên thái độ rất mập mờ.

Hai tỉnh Đông Hải và Giang Nam hi vọng thái độ TW cứng rắn một chút, mau chóng thức đẩy cả hạng mục đi vào thực thi.

Trương Khác và Đường Học Khiêm tới nơi thì Diệp Kiến Bân cũng từ Bắc Kinh bay tới, mang theo một tin tức không vui vẻ gì.

- Thái độ phía Nhật vốn đã có chuyển biến, đề xuất do công ty dầu mỏ Mitsui cùng khai phát mỏ dầu khí Xuân Hiểu, phân phối theo tỉ lệ. Không có người ngoài, Diệp Kiến Bân không phải gò bó trước mặt Đường Học Khiêm, chỉ có Mông Học Khánh giữ tư thái cẩn trọng.

- *** chuyện gì Mitsui cũng dính vào. Trương Khác vuột miệng chửi bậy: - Khai thác dầu ở vùng biển không có tranh chấp cần gì phải chú ý tới thái độ của phía Nhật? Thái độ các quan viên bộ ủy ban TW ra sao?

- Các vị đại lão đều im lặng, chỉ có quan viên cục tài nguyên năng lượng ở ủy ban kế hoạch phát triển bày tỏ thái độ ủng hộ rõ ràng. Diệp Kiến Bân mới nghe tin này cũng rất tức giận, lúc này đã bình tĩnh lại rồi, khinh bỉ nói: - Đám quan viên kia còn cố gắng lôi kéo vấn đề chính trị vào, còn nói cái gì mà khai thác dầu thô trên biển chi phi còn cao hơn nhập khẩu từ nước ngoài, mà hiện giờ giá dầu thô quốc tế đang liên tục giảm xuống. Nên mở cửa thu hút đầu tư nước ngoài vào khai thác đầu trong nước. Không biết Mitsui đã đấm mồm bọn chúng bao nhiêu.

- Nếu lĩnh vực khai thác dầu thô có thể có thể mở cửa với vốn nước ngoài, vậy có mở cửa với vốn dân doanh không? Nếu Cẩm Hồ bỏ mấy trăm triệu USD ra khai thác dầu, không biết bọn chúng giở cái giọng gì? Trương Khác cười lạnh, ít nhiều mang chút bất lực.

- À, bọn chúng còn lấy cái danh nghĩa hợp tác kỹ thuật. Diệp Kiến Bân bổ xung:

- Cho dù hợp tác kỹ thuật thì các công ty dầu mỏ Anh Mỹ có kỹ thuật khai thác dầu khí trên biển hùng hậu hơn nhiều, không tới lượt Mitsui, Mitsui muốn lấy danh nghĩa hợp tác kỹ thuật xen vào à, vậy mời bọn chúng tới Tân Đình đầu tư.

- Đừng hi vọng bên Nhật ngu xuẩn như thế.

- Tất nhiên bọn chúng không ngu xuẩn như thế. Trương Khác chỉ biết lắc đầu thở dài.

Đường Học Khiêm lên tiếng: - Cứ tiếp xúc với cao tầng Trung Hải Du đã, xem bọn họ có thái độ gì, dù sao bọn họ là người tham dự trực tiếp. Nếu Trung Hải Du kiên quyết phản đối, những người khác mới tiện đứng ra nói hộ.

- Liệu ngày mai có thể thảo luận thành công việc này với Lưu Thành Vệ không? Diệp Kiến Bân cau mày lại.

Lưu Thành Vệ là phó bí thư đảng tổ Trung Hải Du, vốn trong kế hoạch không cần cao tầng cấp bậc như ông ta tham gia, nhưng đột nhiên phía Giang Nam coi trọng hạng mục này, phó tỉnh trưởng thường vụ Đường Học Khiêm đích thân tới Tân Đình, phía Trung Hải Du sao dám xem nhẹ.

Trong này có ý vị tình chàng ý thiếp rồi, từ thái độ tích cực của phía Trung Hải Du có thể nhìn ra bọn họ có mong muốn tiến vào thị trường dầu thành phẩm thiếu hụt của của tỉnh Giang Nam.

Nhưng cuộc gặp ngày mai có chút chính thức, lại không quen biết mấy với Lưu Thành Vệ, lỗ mãng nói tới vấn đề này không thích hợp, Đường Học Khiêm cau mày, xem ra phải nghĩ cách khác.

- Chúng ta tới bàn. Trương Khác đột nhiên vỗ tay vịn ghế quyết định.

- Bàn thế nào? Diệp Kiến Bân hỏi:

Thương vụ Cẩm Hồ chẳng có chút liên hệ nào với nghiệp vụ của Trung Hải Du, tìm Lưu Thành Vệ ngăn cản Mitsui đại biểu cho phía Nhật tham gia khai thác dầu hơi quá giới hạn. Diệp Kiến Bân mặc dù muốn ôm lấy việc này, nhưng Cẩm Hồ tham dự chỉ phá hỏng thế cục, chỉ có hại mà chẳng lợi gì với Cẩm Hồ.

- Chưa bàn cái này vội. Trương Khác cười: - Bàn việc Trung Hải Du lên thị trường chứng khoán Hong Kong cái đã, Cẩm Hồ không trực tiếp tham gia vào lĩnh vực này, nhưng Trung Thạch Du và Trung Thạch Hóa đều đang tích cực thúc đẩy kế hoạch lên thị trường chứng khoán nước ngoài, muốn tiến vào thị trường vốn nước ngoài huy động tài chính. Cẩm Hồ có thể dùng hình thức đầu tư nước ngoài gián tiếp tiến vào lĩnh vực dầu mỏ.

- Cách này cũng được, nhà đầu tư nước ngoài không nhiệt tình lắm với kế hoạch Trung Hải Du lên thị trường chứng khoáng Hong Khong. Diệp Kiến Bân gật đầu, lại hỏi: - Có điều cậu yên tâm về xí nghiệp TW sao?

- Chưa nói tới tương lai phát triển của sản nghiệp dầu mỏ, Trung Hải Du sớm đã hợp tác với công ty quốc tế ở lĩnh vực khai thác dầu mỏ ngoài khơi. Về quản lý, họ có trình độ cao nhất trong nước, không nói tới năng lực doanh lợi, chất lượng tài sản không tệ. Trương Khác phân tích: - Cẩm Hồ không chỉ đích thân tham dự việc Trung Hải Du bán cổ phiếu ở thị trường chứng khoán Hong Kong, còn có thể giúp bọn họ tìm được nhiều đối tác hơn trong số thương nhân người Hoa ĐNÁ, như thế chúng ta có đủ lý do ủng hộ Trung Hải Du tiến vào thị trường dầu thương phẩm. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trọng trách lên thị trường chứng khoán Hong Kong đặt lên vai Lưu Thành Vệ, đúng lúc đảng tổ công ty tràn trề tự tin thì đợt thăm dò đầu tiên bị các nhà đầu tư lãnh đạm, khiến Lưu Thành Vệ và đảng tổ công ty như bị trúng một gậy, chuyện lên thị trường chứng khoán trở nên ảm đạm, thậm chí bên phía Hong Kong kiến nghị giảm kế hoạch phát hành cổ phiếu từ 24% xuống còn 12%.

Nếu như làm theo kiến nghị này, chẳng bằng bỏ kế hoạch lên thị trường chứng khoán cho xong, tổng công ty đã xét tới phương án ứng phó khi kế hoạch này thất bại, mọi việc đè hết lên Lưu Thành Vệ, làm ông ta rất bức bối.

Vốn Lưu Vệ Thành chẳng có hứng thú tới Tân Đình tham gia hoạt động đàm phán sơ kỳ này, nhưng Đường Học Khiêm đích thân tham dự, phía tổng công ty không thể xem nhẹ, sau này mong tiến vào thị trường dầu thành phẩm được địa phương ủng hộ.

Sau khi tham gia hoạt động này, Lưu Thành Vệ và trợ thủ của của ông ta, Tạ Tử Lỗi tổng giám tài vụ của Trung Hải Du đều không che dấu được vẻ mỏi mệt, chiêu đãi buổi tối, ông ta và Tạ Lỗi đều không có hứng thú tham gia, về nhà khách thương lượng đối sách cuối cùng việc lên thị trường chứng kháng. Dù biết Đường Học Khiêm cũng ở trong nhà khách Đông Sơn, nhưng chẳng có tâm tình tới thăm.

"Cộc cộc cộc!"

Lưu Thành Vệ đang ngồi nghiên cứu tài liệu thì nghe thấy có người gõ cửa, tiếp đó thư ký đi vào nói: - Giám đốc Lưu, phó tỉnh trưởng Đường gọi điện thoại tới, muốn đến gặp...

Lưu Thành Vệ không hiểu ngoài chuyện công ra thì có gì để gặp Đường Học Khiêm, nhưng không có lý do từ chối, giao tài liệu cho thư ký thu lại, cùng Tạ Lỗi tới phòng tiếp khách.

Lưu Thành Vệ thấy đi cùng Đường Học Khiêm, trừ thư ký ra thì còn có hai thanh niên.

- Tới đây giới thiệu với bí thư Lưu hai người, bí thư Lưu không cho rằng tôi quá mạo muội chứ? Đường Học Khiêm quen xưng hô quan chức của Lưu Vệ Thành.

- Sao thế được? Lưu Thành Vệ vừa suy đoán thân phận hai thanh niên này, vừa mời mọi người ngồi xuống.

- Vị này là Diệp Kiến Bân tổng giám đốc của thương vụ Cẩm Hồ. Đường Học Khiêm chỉ Diệp Kiến Bân giới thiệu:

Lưu Vệ Thành theo bản năng đứng dậy, ông ta mặc dù chưa gặp Diệp Kiến Bân, thương vụ Cẩm Hồ không chiếm cổ phần cao lắm trong cảng Đông Sơn, nhưng là người lập kế hoạch cũng như đứng sau thúc đẩy hạng mục, Lưu Thành Vệ tất nhiên không lạ gì thương vụ Cẩm Hồ, cũng không lạ gì Diệp gia. Ngoài ra với cấp bậc phó bộ của ông ta, cũng hiểu khá nhiều về Cẩm Hồ, lúc bắt tay với Diệp Kiến Bân, nhìn sang thanh niên còn trẻ hơn, hỏi: - Vị này là?

- Trương Khác nửa đêm mạo muội tới thăm... Trương Khác đưa tay ra bắt tay Lưu Thành Vệ, Tạ Lỗi.

Cho dù đoán được thanh niên này là ai, Lưu Thành Vệ vẫn hơi sửng sốt, thầm nghĩ đúng là trẻ thật, nắm chặt hơn, nói: - Có gì mạo muội đâu, nhìn khắp toàn quốc, ai hiểu chút về Cẩm Hồ mà không muốn gặp Khác thiếu gia một lần?

***

HẾT!

Dịch mấy chương này đến chán, vừa khô vừa nhạt

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi