QUAN LỘ THƯƠNG ĐỒ

Tới khi Trương Khác tỉnh dậy thì Tạ Vãn Tình đã rời tàu ở Kiến Nghiệp rồi, xem giấy Tạ Vãn Tình để lại xong, Trương Khác gọi điện về nhà báo mình đã về, một mình đi lên boong tàu hút thuốc, mặt sông buổi sáng sương nhẹ lững lờ, gió mang theo hơi ẩm thổi lên mặt, làm người ta tinh thần phấn chấn.

Đang tập làm vài động tác tập thể dục buổi sáng thì có điện thoại gọi tới.

- Tiểu Khác, Tiểu Khác, lần này anh lại chạy như thỏ thế hả, tới Hải Châu mà không chơi với em và Tích Dung, Tích Vũ. Trong điện thoại Chỉ Đồng học theo giọng điệu của Lương Cách Trân: - Chẳng lẽ anh không biết như thế là rất mất lịch sử với con gái à?

Phía bên kia điện thoại còn loáng thoáng nghe thấy Tích Dung, hoặc là Tích Vũ nói với Chỉ Đồng: - Nói với anh ấy, nếu như không thành khẩn xin lỗi, lần sau anh ấy tới Hải Châu, chúng ta sẽ không thèm để ý tới anh ấy nữa, còn mách dì Tiểu Thanh và dì Hứa Tư.

Tối hôm kia anh còn chơi cùng mẹ em và dì Hứa Tư ấy chứ! Lời đó chỉ có thể thoáng qua trong đầu Trương Khác, nghĩ tới trẻ con sinh năm 90 đúng là trưởng thành tới đáng sợ, ba cô bé cùng sinh năm 90 này tụ lại một chỗ càng khủng bố.

Sau khi qua xin lỗi thành khẩn và hứa hẹn một cách tùy tiện vô nguyên tắc, Trương Khác mới được ba tiểu ma nữ mới miễn cưỡng đồng ý bỏ qua, không so đo cũng không mách lẻo nữa.

Mỗi lần về Tân Vu, tình cảm của Trương Khác đều rất phức tạp, trừ tránh nóng, Trương Khác không muốn tới nơi này, thành phố ấy luôn khiến y rơi vào bi thương khó thoát ra được, nhiều năm trôi qua rồi, cảm giác đó mỗi lúc càng thêm mãnh liệt. Khi tàu cập bên, tâm tư không có lời giải đó bị bóng dáng người đứng trên bến tàu thổi tan hết.

Trương Khác không ngờ Tôn Tĩnh Mông lại xuất hiện ở đây vào lúc này, nhìn bóng dáng tha thướt của cô đứng trên bến tàu, dù mặc chiếc áo choàng lông cũng không che lấp được dáng người yểu điệu, chiếc khăn choàng màu vàng làm gương mặt hơi trông hơi gầy, càng thêm giống một đóa hoa xuân nở sớm trong buổi sáng mùa đông lạnh giá.

Thấy Cố Hiểu Mai đứng bên cạnh Tôn Tĩnh Mông, Trương Khác phải hết sức kiềm chế chỉ bắt tay Tôn Tĩnh Mông, ngược lại Tôn Tĩnh Mông nắm chặt tay y.

Trương Khác mỉm cười hỏi: - Sao lại là hai người tới đón tôi.

- Tôi và giám đốc Tôn tới chúc tết thị trưởng Trương, nghe nói sáng sớm cậu ngồi thuyền tới... Cố Hiểu Mai đáp: - Giám đốc Tôn buổi trưa phải đi rồi, nên nói tới đón cậu, chúng tôi là chủ nhà thế nào cũng phải làm trọn tình với khách.

Trương Khác hơi thất vọng nhìn Tôn Tĩnh Mông, Tôn Tĩnh Mông cũng nhìn y với vẻ đành chịu, trong mắt còn mang theo chút oán trách sự ân cần của Cố Hiểu Mai.

Cố Hiểu Mai cũng rất tò mò vì sao em gái của bà chủ Thế Kỷ Hoa Âm lại đi đón Trương Khác, nếu ngược lại mới hợp lý, bà ta trừ biết thành phố điện ảnh của Thế Kỷ Hoa Âm là do Thế Kỷ Cẩm Hồ của Trương gia xây dựng thì không nghĩ ra Tôn Tĩnh Mông và Trương Khác có liên hệ gì, lúc này cũng cảm thấy mình theo tới hình như hơi thiếu suy xét rồi, có lẽ tại ý nghĩ hôm qua.

Trương Khác đang đau đầu tìm cách khéo léo bỏ rơi Cố Hiểu Mai, đành tiếp tục vờ vịt hỏi Tôn Tĩnh Mông công việc ra sao, được vài câu áy náy nói với Cố Hiểu Mai: - Tôi và Tôn tiểu thư có chuyện làm ăn bàn bạc, hay là để tôi đưa Tôn tiểu thư ra bến xe, ở Tân Vu tôi là nửa chủ nhà mà, nhờ thị trưởng Cố chuyển lời cho cha tôi một tiếng, mời thị trưởng Cố trưa nay cùng tới nhà tôi ăn cơm được không?

Cố Hiểu Mai chỉ có thể đồng ý, chẳng lẽ lại nói gọi một cú điện thoại là được à? Tiễn Trương Khác lên xe, tự mình lái xe tới Trương gia.

Đợi xe đi một đoạn rồi, Trương Khác nắm tay Tôn Tĩnh Mông, không ngờ cô rụt tay lại, ngạc nhiên đưa mắt nhìn, Tôn Tĩnh Mông giảu môi lên: - Lâu lắm không gặp anh rồi, có cảm giác xa lạ, em phải thích ứng lại đã.

Trương Khác dở khóc dở cười, kéo tay Tôn Tĩnh Mông đặt lên đùi mình: - Vậy thì tranh thủ thích ứng đi. Cảm thấy đùi đau nhói, bị cô nàng nhéo cho một cái rồi, nhưng cắn răng không buông tay.

Tôn Tĩnh Mông đỗ xe bên đường, quay đầu nhìn Trương Khác, cứ như muốn nuốt chửng y: - Đau không?

- Đau. Mặt Trương Khác méo đi.

- Đau vì sao không kêu lên? Tôn Tĩnh Mông tiếp tục tăng thêm sức, hung dữ hỏi:

- Vì trong lòng em còn đau hơn. Trương Khác nói hết sức nghiêm túc.

Nghe câu trả lời này, Tôn Tĩnh Mông cười lớn, khinh bỉ nhìn y: - Anh học đâu ra mấy cái câu chua ê răng thế? Nhưng buông tay ra, nâng cằm Trương Khác lên, nhìn trái nhìn phải mới tiếp tục khởi động xe: - Giờ không thấy quá xa lạ nữa.

Trương Khác nhoài người dựa vào bảng điều khiển, quay đầu sang nhìn cô: - Vậy chúng ta làm chút chuyện để hiểu nhau hơn nhé?

Tôn Tĩnh Mông lườm y một cái, đột nhiên kéo tay y đặt lên bụng mình, Trương Khác hơi giật mình, có điều được cổ vũ, lập tức phấn khích cởi thắt lưng của Tôn Tĩnh Mông, tay thuận theo bụng nhỏ gọn săn chắc của Tôn Tĩnh Mông, ai ngờ đột nhiên chạm vào một thứ hình như làm bằng giấy.

Tôn Tĩnh Mông cười khanh khách, nắm tay Trương Khác ném qua một bên: - Ai bảo anh không về sớm một ngày? Thấy Trương Khác thất vọng ngả mình ra ghế, Tôn Tĩnh Mông cười càng vui: - Hôm nay chỉ em được khiêu khích anh, không cho anh làm gì hết.

Bị Tôn Tĩnh Mông đùa cợt, tâm tình Trương Khác lại tốt hơn rất nhiều, đưa cô đi ăn mỳ vằn thắn đặc sản Tân Vu, vừa ăn vừa nghe cô kể chuyện mấy tháng qua, không chị giúp chị gái trông coi việc xây dựng thành phố điện ảnh, cô còn qua năm ải chém sáu tướng, chạy lên Bắc Kinh và Thượng Hải, lôi kéo không ít người làm giám khảo tiết mục thi tài của mình.

Trương Khác nghe Tôn Tĩnh Mông kể ra những cái tên hoặc quen hoặc lạ, tới khi nghe cô định đặt tên cho tiết mục là (siêu cấp nữ sinh), thiếu chút nữa phun mỳ ra, nuốt chửng miếng mỳ hỏi: - Chỉ chọn nữ sinh à?

Tôn Tĩnh Mông gật đầu hết sức hiển nhiên: - Đúng, không có phần cho nam nhân thối đâu. Sao mặt anh lạ thế, định nhờ em giới thiệu cho anh mấy mỹ nữ à?

- Có em là đủ rồi. Trương Khác vội tỏ rõ lập trường: - Có điều cái tên hơi quái, em đọc vài lượt xem, siêu nữ, siêu nữ...

*** siêu nữ: Nghe giống gái gọi.

Tôn Tĩnh Mông nhẩm theo vài lượt, mày dựng ngược lên: - Sao đầu óc anh bẩn thỉu thế? Đọc thêm vài lần nữa, càng tức giận: - Bỏ đi, cái tên này giờ em nghe cũng ngứa tai, anh phải chịu tránh nhiệm nghĩ cho em cái tên mới.

Trương Khác chỉ biết nói: - Được, hay là lấy tên nữ sinh Ái Đạt.

- Sặc mùi tiền, để em nghĩ do dự cho xong. Tôn Tĩnh Mông phủ quyết không chút do dự.

Trương Khác thầm thở phào không dám chen mồm vào việc này nữa, dùng hết chiêu số dỗ cho Tôn Tĩnh Mông vui vẻ, rồi cùng cô mua một số đặc sản Tân Vu.

Đưa Trương Khác tới gần khu tập thể thành ủy, thấy Trương Khác ánh mắt tha thiết không chịu xuống xe, Tôn Tĩnh Mông áp môi lên môi y, hồi lầu mới đẩy ra, than vãn: - Mũi anh cao như thế làm gì, ép cho em thở không ra hơi.

Mặc dù đã đột phá bước cuối cùng với Trương Khác, nhưng Tôn Tĩnh Mông vẫn rất lãnh đạm với chuyện nam nữ, lại càng ngày càng thích hôn, lần nào cũng hôn Trương Khác thật lâu, Trương Khác cũng không đi nói ra chuyện dấu đầu lòi đuôi của cô, đưa mắt tiễn Tôn Tĩnh Mông rời đi, bỗng nhiên thấy rất muốn ở bên cô, hô lớn: - Vài ngày nữa anh sẽ tới Hong Kong.

Tôn Tĩnh Mông vẫy tay với gương chiếu hậu, khóe miệng mỉm cười nhấn thêm ga.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi