QUAN LỘ THƯƠNG ĐỒ

Sau khi lên làm phó thị trưởng, lượng công việc và trọng trách trên vai Cố Hiểu Mai đều tăng lên rất nhiều, thường ngày cuối tuần cũng phải tới chính phủ thành phố tăng ca, nhưng chuyện lớn liên quan tới phẫu thuật cho Trần Ninh, bà ta xin nghỉ cùng chồng Vu Vệ cùng vợ chồng Trần Dục tới Kiến Nghiệp và ngày đầu tháng 6.

Đến Bệnh viện Nhân dân tỉnh tìm được viện trưởng Ngụy Quan Hoa chủ trì chữa bệnh cho Trần Ninh, mấy người ngồi trong văn phòng thương lượng chuyện phẫu thuật vào cuối tháng.

- Tất cả thiết bị cần cho phẫu thuật đều đã đầy đủ, tình hình dùng thử hiện nay vô cùng tốt, hoàn toàn có thể thỏa mãn yêu cầu sử dụng lâm sàng... Thấy trên mặt cha mẹ Trần Ninh viết đẩy vẻ lo lắng, Ngụy Quan Hoa cô lấy những tình huống tích cực ra an ủi họ, để họ có thểm lòng tin.

- Có phải là nhất định cần phẫu thuật không, nếu không thì Tiểu Ninh nhà thôi... Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị tư tưởng nhất định, nhưng khi chính thức phải đưa ra quyết định, là người mẹ, Vương Cầm vẫn muốn né tránh theo bản năng, nghĩ nếu phẫu thuật có nguy hiểm, chẳng thà để Trần Ninh cứ như thế này, trông có vẻ rất khỏe mạnh.

- Nếu như không phẫu thuật, hiện giờ xem ra vấn đề không lớn, nhưng đợi cô bé nhiều tuổi hơn một chút, các bộ phận phát triển hoàn thiện, sẽ tăng thêm gánh nặng cho tim, khiến công năng của tim suy thoái ngày một nhanh hơn, gây ra đủ chứng bệnh khác, cơ bản không có khả năng trị liệu, lạc quan nhất cô bé chỉ có thể sống tới 25 - 26 tuổi. Mặc dù không đành lòng đem sự thực tàn nhẫn này nói ra với một người mẹ, nhưng bất kể nghĩ từ điều kiện khác quan chữa trị y tế, hay tuổi tác người bệnh đang vào thời điểm phẫu thuật tốt nhất, cần phải khiến cho người nhà bệnh nhân đưa ra kết quả cuối cùng: - Phẫu thuật tuy có nguy hiểm, nhưng có thể trị tận gốc tim bẩm sinh phát triển không hoàn toàn của cô bé, nếu phẫu thuật thành công, thêm hai ba năm điều dưỡng, cơ bản có thể đạt được tiêu chuẩn sức khỏe của người bình thường.

Không làm phẫu thuật, con gái mình tối đa chỉ có thể sống thêm vài năm, làm phẫu thuật, con gái mình có thể khôi phục thành một người khỏe mạnh bình thường, nhưng khả năng sau khi vào phòng phẫu thuật, con gái mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Một bên là sống, một bên là chết, một là thiên đường, một là địa ngục, lựa chọn khó khắn bày ra trước mắt làm Vương Cầm che miệng khóc nức nở, bà nguyện thà để mình là người phải phẫu thuật, nguyện thà mang hết bệnh tật của con. Cố Hiểu Mai ngồi bên cũng buồn bã ôm vai Vương Cầm an ủi.

- Viện trưởng Ngụy, tỉ lệ phẫu thuật thành công là bao nhiêu? Là nam nhân, Trần Dục phải cực lực khắc chế tình cảm, nhưng giọng nói không khỏi ngèn nhẹn, đúng là thương thay cho lòng cha mẹ trong thiên hạ.

- Với điều kiện y tế trước kia, loại bệnh tim bẩm sinh này chỉ có 25% có thể phẫu thuật thành công. Bất kể kết quả thực sự ra làm sao, Ngụy Quan Hoa thấy mình phải cho cha mẹ đáng thương này thêm lòng tin: - Nhưng với điều kiện cùng trang thiết bị hiện nay tỉ lệ phẫu thuật thành công trên 65%, đương nhiên ý chí sinh tồn của người bệnh rất quan trọng.

Khi từ bệnh viên nhân dân tỉnh ra cùng ngồi xe tới Đh Đông Hải, Cố Hiểu Mai vất vả an ủi Vương Cầm mãi, còn với Vương Cầm mà nói, vừa rồi đã đưa ra quyết định, vậy chỉ còn cách nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp. Tới Đh Đông Hải, tâm tình Vương Cầm đã bình thường hơn một chút, ít nhất trông không quá bi thương.

Vì tránh bị nhìn ra, khi gặp con gái, Vương Cầm mỉm cười như không hề có chuyện gì xảy ra, chỉ là nụ cười đắng ngắt, không chỉ bà, cùng là mẹ, cùng nhìn Tiểu Ninh lớn lên từ lúc lọt lòng mẹ tới giờ, Cố Hiểu Mai cũng đau khổ vô cùng.

Sau khi hỏi qua đại khái tình hình học tập gần đây, Vương Cầm vì muốn tránh ánh mắt mắt nghi hoặc của Trần Ninh, chỉ muốn rời khỏi trường thật nhanh, nhưng Cố Hiểu Mai trước khi đi hỏi Vu Trúc: - Tên Tào Hổ kia có còn quấy nhiễu Tiểu Ninh không? Bà hỏi thế tất nhiên là lo lắng tâm tình của Trần Ninh trước phẫu thuật vì chuyện này mà có ảnh hưởng gì, chuyện Tào Hổ tới tận Tân Vu uy hiếp, cùng bị bà đuổi đi, chỉ giới hạn trong hai mẹ con, cả Trần Ninh cũng không hay biết gì.

- Cái thằng đó lần trước bị Trương Khác tìm tận mẹ nó giáo huấn một trận, đã lâu lắm rồi không dám tới tìm Tiểu Ninh nữa. Vu Trúc nhìn Trần Ninh một cái, tiếp tục nói: - Hơn nữa cách đây không lâu nghe nói nó đã chuyển trường về Bắc Kinh.

- Trương Khác à? Sao cậu ta lại ra mặt giúp Trần Ninh, Cô Hiểu Mai ngạc nhiên, nhìn thấy mặt Trần Ninh thoáng ửng hồng, không khỏi thầm thở dài vì con trai, nhưng nghĩ tới bệnh cả Trần Ninh, tâm tình rất tệ.

Vu Vệ không chú ý tới điểm này, chỉ thắc mắc: - Chuyển trường? Loại Nhị thế tổ đó sao vô duyên vô cớ chuyển trường, có phải xảy ra chuyện gì không?

- Cháu nghe nói nó định cưỡng bức con gái nhà người ta ở bên ngoài, bị người ta bắt tại trận, nên không mặt mũi nào ở lại đây nữa. Sau khi Tào Hồ không tới quấy rầy Trần Ninh nữa, Vu Trúc không quan tâm tới chuyện của Tào Hồ, nên tin tức nghe được cũng mơ hồ.

Cho dù nói không được rõ ràng, vẫn làm Vu Vệ và Trần Dục đưa mặt nhìn nhau, nghĩ loại Nhị Thế này đúng cái gì cũng dám làm.

- Chuyện không đơn giản như Vu Trúc nói đâu. Rõ ràng trong giới nữ sinh, loại tin tức này lan truyền chi tiết hơn nhiền, Trần Ninh phản bác: - Nghe nói Tào Hổ ỷ hắn là giám đốc công ty tổ chức hoạt động thi tài, mấy ngày trước kỳ thi ép buộc một nữ thí sinh đi chơi cùng, muốn dùng thuốc mê cưỡng bức cô gái đó, chẳng hiểu sao cô gái đó chạy thoát được, kết quả Tào Hồ và tên đồng bọn tự uống thứ thuốc đó, bọn chúng... Bị phóng viên hay tin tới hiện trường chụp được ảnh. Trần Ninh xấu hổ không nói kỹ, nhưng là người lớn ai cũng hiểu uống loại thuốc đó, hai tên nam nhân kia có thể làm trò gì.

- Toàn chuyện vô căn cứ, chỉ đám nữ sinh các bạn thích truyền tai nhau. Vu Trúc bản tính chất phác rõ ràng không hứng thú với loại tin tức lộn xộn này.

- Sao lại không có căn cứ, bạn không thấy cái hoạt động thi tài của họ cuối cùng rất nhiều cô gái không tham gia, hơn nữa trên mạng còn có ghi âm sự kiện này, mặc dù không có tên, nhưng mình nghe giọng là biết một kẻ trong đó là Tào Hổ. Trần Ninh hừ một tiếng, cô tất nhiên nghe ra giọng Tào Hổ.

- Tiểu Ninh nói thế làm chú nhớ ra, thời ra trước đó trên tin báo văn hóa chẳng phải cùng tuyên truyền hai hoạt động thi tài nữ sinh, cuối cùng nghe nói hai nhà đều tổ chức vòng quyết đấu ở Kiến Nghiệp. Hình như tổng giám sát một nhà còn là gái gọi hàng đầu của Hoàng Hậu Tân Vu chúng ta, bị báo chí tiết lộ, cuối cùng nghe nói một cuộc thi đầu voi đuôi chuột có rất nhiều nữ thí sinh bỏ không tham gia nữa. Vu Vệ rõ ràng quan tâm tới tin tức này hơn con trai mình.

Người khác nghe chuyện này tối đa chỉ coi là đề tài tán gẫu, Cố Hiểu Mai thân trong quan trường, lại hiểu nhiều chuyện hơn, cho nên cũng suy nghĩ sâu xa hơn một chút.

Cố Hiểu Mai trước kia cũng từng xem tin trên TV về hoạt động của hai công ty này, biết một bên là Thế Kỷ Hoa Nghệ, giống Thế Kỷ Hoa Ảnh đang xây thành phố điện ảnh ở Tân Vu, đều là xí nghiệp phía dưới tập đoàn Thế Kỷ Hoa Âm. Mà rõ ràng là Thế Kỷ Hoa Âm liên quan mật thiết tới Trương Khác, hay nói cách khác là với Trương gia, bà nhiều lần thấy Tôn Tĩnh Mông, người chủ trì Thế Kỷ Hoa Nghệ có động thái thân mật với Trương Khác, chẳng lẽ sự kiện này cũng là do y đứng sau bày ra.

Nếu chỉ là phản kích với thủ đoạn hèn hạ của đối thủ trước đó, hay là ngẫu nhiên phát hiện ngầm phơi bày chuyện này, cũng có lẽ giống như sự kiện La Quy Nguyên, bề ngoài chỉ là tranh giành ghen tuông mà náo loạn, thực chất mục đích cuối cùng diệt trừ nhọt độc La Quy Nguyên. Lần này cậu cũng có mục đích khác? Liên tưởng tới việc con trai nói Trương Khác ra mặt giáo huấn mẹ Tào Hổ, Cố Hiểu Mai nghĩ? Chẳng lẽ là vì Trần Ninh? Nghĩ thế không khỏi buồn cười, Trương Khác có thiện cảm với Trần Ninh ra sao thì cũng đâu có mấy cơ hội tiếp xúc, ra mặt giúp Trần Ninh ngăn Tào Hổ đã là bất ngờ lắm rồi, nếu bảo vì Trần Ninh mà ép Tào Hồ phải chuyển trường rời đi thì nói thế nà cũng không thông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi