Khách sạn Kiến Nghiệp 38 tầng được xây vào năm 87 là tòa nhà cao nhất tỉnh thành.
Trong đại sảnh khách sạn phải cao tới bốn tầng, hai bên là cửa hàng chiêu đãi khách, qua cửa kính trong suốt, có thể nhìn thấy khách khứa ra vào đại sảnh.
Đám Trương Khác và Diệp Kiến Bân đang ngồi ăn cơm, thi thoảng quan sát khách ra vào khách sạn, trừ khách quốc tế ra thì người ra vào đây toàn là nhân vật có vai vế, ngồi ở đây một buổi chiều có thể thấy rất nhiều chuyện thú vị, nếu có tay phóng viên thích tin tức ngoài luồng mai phục ở đây có thể kiếm kha khá nội dung đặc sắc... À cũng phải kiếm báo cho đăng mới được.
Nhìn thấy đám Lý Viễn Hồ, Tô Dật Quần Lúc Văn Phu đi vào, Diệp Kiến bân nói:
- Chắc là tổ chức tiễn chân Tô Dật Quần tới Hải Châu đấy.
Trương Khác chưa tiếp xúc với Lý Viễn Hồ, từ trên tầng hai nhìn xuống, thấy ông ta còn trẻ hơn người cùng tuổi như Lục Văn Phu, Tô Dật Quần.
Đám Lý Viễn Hồ vừa đi vào đại sảnh, liền thấy Tạ Hán Tĩnh và một đám người cứ như ở đâu mai phục trước ùa ra, vây ông ta ở giữa.
Trương Khác nhếch môi:
- Tỉnh trưởng Lý ngày bận trăm công ngàn việc vẫn không quên hường niềm vui cùng dân.
Nhìn thấy người trung niên hói đầu đứng bên trái Tạ Hán Tĩnh, Trương Khác hơi cau mày, y nhận ra đó là Chu Cẩn Tỳ, giáo sự khoa kinh tế ĐH Đông Hải, là người cổ xúy cho tư tưởng có thể hi sinh lợi ích của một bộ phận người dân và hoàn cảnh, bất chấp đạo đức để đưa kinh tế đi lên.
Kiếp trước Trương Khác chỉ nghĩ ông ta là một nhà kinh tế với tư tưởng quá khích, hiện giờ không còn suy nghĩ đơn giản như thế nữa: Một quan viên cao cấp vì vấn đề kinh tế bị éo từ chức, có mối liên quan chằng chịt với thế lực tư bản, quan điểm của ông ta không thể lấy " tư tưởng cấp tiến" để hình dung nữa.
Đám Lý Viễn Hồ đi lên lầu không ngờ gặp được hai người Trương Khác và Diệp Kiến Bân đang ngồi ăn ở bên đại sảnh.
Lý Viễn Hồ, Chu Cẩn Tỳ chưa từng gặp Trương Khác, cả ánh cũng chưa xem, nhưng nhìn phản ứng của đám Tạ Hán Tĩnh là đoán ra được người thanh niên kia chính là Trương Khác rồi.
Lý Viễn Hồ đã gặp qua Trương Tri Hành vài lần, nên cũng dễ nhận ra.
Lục Văn Phu là người xấu hổ nhất, vừa định giới thiệu Trương Khác cho Lý Viễn Hồ, nhưng lại cảm thấy không ổn lắm, khựng lại tại chỗ.
Lý Viễn Hồ không để ý tới phản ứng của Lục Văn Phu, mắt nhìn qua Trương Khác chốc lát rồi dừng trên mặt Diệp Kiến Bân, Diệp gia có địa vị khá đặc thù ở tỉnh Đông Hải, dù Diệp Trăn Dân tung ra quan điểm thiếu lạc quan về kinh tế Châu Á gây ra chút phong ba cũng không ảnh hưởng gì tới Diệp gia, hồi Tết ông ta còn tới Diệp gia trạch viện bái phỏng Diệp lão.
Trước kia Lý Viễn Hồ không rõ quan hệ giữa Trương Khác và Diệp gia ra sao, thấy hai người họ ngồi ăn cơm ở đây thì đoán quan hệ không hề tệ, ông ta có biết Diệp Kiên Bân, khẽ gật đầu với hắn.
- Tỉnh trưởng Lý bận rộn còn bỏ thời gian chia vui với dân.
Diệp Kiến Bân chủ động đứng dậy tới bắt tay Lý Viễn Hồ:
- Hôm nay tỉnh trưởng Lý tới tiễn chân thư ký trưởng Tô phải không?
Lý Viễn Hồ không nhìn Trương Khác theo Diệp Kiến Bân đi tới, cười nói:
- Đúng thế, hai ngày nữa Dật Quần tới Hải Châu rồi, tôi tới uống chén rượu góp vui.
Lý Viễn Hồ vẫn chưa ý thức được người trong bữa tiệc hôm nay do Tô Dật Quần cố ý án bài, Trương Khác liếc mắt qua đám Tạ Hán Tnhx, Chu Cẩn Tỳ rồi mới bình đạm nhìn Lý Viễn Hồ, không hề có biểu hiện nhiệt tình nào, cũng không có ý bảo Diệp Kiến Bân giới thiệu, giống như một thiếu niên bình thường đi theo ăn chực, không lên tiếng cũng không có vấn đề gì.
Tô Dần Quần làm ra vẻ phóng khoáng mời Diệp Kiến Bân cùng ăn cơm, lúc này Trương Khác mới lãnh đạm từ chối:
- Chúng tôi nên bỏ thời gian tẩy trần thị trưởng Tô ở Hải Châu mới đúng.
Không muốn quá căng, nghiêng người ra để bọn họ nhìn bàn cơm sắp ăn xong:
- Bữa tiệc này chúng tôi không tham gia nữa.
Câu nuối nói xong mắt lại nhìn Tạ Hán Tĩnh.
Tiến đám Lý Viễn Hồ đi vào phòng bao rồi Trương Khác và Diệp Kiến Bân mới về chỗ, Diệp Kiến Bân cau mày:
- Lạ thật sao Lục Văn Phu lại đi cùng bọn họ...
Trương Khác cũng cảm thấy lạ, trong mắt y, bữa tiệc tiễn chân này có chút ý vị của bữa tiệc nội bộ bí mật, Lục Văn Phu ngả về phía bọn chúng từ bao giờ?
Diệp Kiến Bân nghĩ một chút rồi nói:
- Không chừng tỉnh trưởng đại nhân không muốn thanh tẩy, Tô Dật Quần đi, ông ta cần người thông thạo công việc chính phủ tỉnh, chiêu an được Lục Văn Phu với ông ta chỉ lợi không hại gì.
- Bình thường thôi, tỉnh trưởng đại nhân đang nóng lòng làm ra thành tích mà.
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~
Bên kia Tô Dật Quần cũng có thắc mắc tương tự, đợi tan tiệc Lý Viễn Hồ có việc về trước để thư ký lại thay mặt ông ta tiếp khác, Tô Dật Quần liền đưa thắc mắc ra hỏi, Cao Chân nói:
- Tỉnh trưởng xem xong tài liệu của Cẩm Hồ xong thì đột nhiên nói muốn gọi thư ký trưởng Lục theo cùng, chuyện khác tôi không rõ.
Không phải hắn không rõ, nhưng hắn biết thân phận của mình, chuyện gì cũng phải có chừng mực.
Tạ Hán Tĩnh hiểu ra, Lý Viễn Hồ không thể hoàn toàn ngả về phía Tạ gia, ông ta giống Đào Tấn, không thể liên quan quá sâu vào tranh chấp của các thế lực địa phương. Lý Viễn Hồ còn có một điểm khác với Đào Tấn, hoài bão chính trị --- Nói là dã tâm cũng được --- Có lẽ càng lớn hơn.
Nói trắng phớ ra là dù có muốn kiếm chác gì thì với cấp bậc của Lý Viễn Hồ không có khả năng trực tiếp mở miệng với Chính Thái, có điều người dưới ông ta thì chưa chắc, Tạ Hán Tính hỏi Tô Dật Quần:
- Chúng ta uống rượu tiếp hay là đổi sang chỗ khác tán gẫu với thư ký Cao nhỉ?
Tô Dật Quần cùng Cao Chân cộng sự nhiều năm, đều hiểu thấu nhau, cười nói:
- Kiếm chỗ nào hay hay tán gẫu cũng được, Cao Chân, ý anh ra sao?
Cao Chân không chối từ, nhưng bữa tiệc này còn nhiều quan viên tỉnh gốc Huệ Sơn mà hắn không quen, thế thì tới chỗ hay ho làm sao có thể thoải mái vui vẻ được.
Tạ Hán Tĩnh rất tinh, nhận ra băn khoăn của hắn, nói:
- Tỉnh trưởng về rồi, chúng ta tan tiệc thôi.
Rượu mới lưng chừng, các quan viên kia đang hăng, Tạ Hán Tính cũng không để ý, sau này bù đắp cũng được, lấy lòng người bên cạnh tỉnh trưởng quan trọng hơn nhiều.
Tạ Hán Tĩnh, Chu Cẩn Tỳ và Tô Dật Quần, Cao Chân ngồi xe kiếm chỗ khác, trên xe Cao Chân nói thêm chuyện trước khi Lý Viễn Hồ tham gia bữa tiệc:
- Lúc ấy tỉnh trưởng đang xem tài liệu hạng mục làm bột giấy cuối năm mà Tân Quang đề xuất.
Trong bối cảnh hệ thống lâm nghiệp tỉnh chặt phá rừng bừa bãi, làm giả con số bị phanh phui, gây ra phản ứng lớn từ nhiều phía, Tân Quang liền tung ra hạng mục trồng rừng lấy gỗ nhanh, đồng thời quy hoạch hạng mục làm bột gấy hoàn chỉnh, giúp chỉnh phủ, tỉnh ủy bù đắp lại thiếu sót.
Hạng mục trồng rừng ước chừng 1 tỷ, hạng mục làm bột giấy càng có quy mô hơn, khiến tổng hạng mục ước chừng lên tới 6 tỷ.
Một năm trước, Tân Quang tung ra hai hạng mục này, đám Tạ Hán Tĩnh đều khịt mũi cười khẩy, năm 96, tổng tài sản nghành giấy toàn tỉnh còn chưa nổi 6 tỷ, cho rằng chỉ vùng kinh tể tây bắc lạc hậu mới bị cái màn che mắt này của Trương Khác và Từ Học Bình lừa...
Nghe Cao Chân nói thế, Tạ Hán Tĩnh và Chu Cẩn Tỳ chù chừ nhìn nhau: Vì sao Lý Viễn Hồ gọi Lục Văn Phu theo? Thì ra trong mắt Lý Viễn Hồ cho rằng Trương Khác mới là người có thể trợ giúp cho ông ta! Ông ta muốn dùng Lục Văn Phu kéo gần quan hệ với bên kia.
Hạng mục 6 tỷ hôm qua thôi còn là trăng trong nước, hoa trong gương, nhưng thực nghiệp phát ra công bố, Cẩm Hồ nộp tài liệu lên, tựa hồ tất cả đã biến thành thực tế rồi.
Tạ Hán Tĩnh thầm nghĩ chẳng lẽ thiếu niên kia ngay từ năm trước đã tính tới bán Ái Đạt lấy tiền mặt? Chẳng lẽ y có thể tính chuẩn xác thị trường đầu đĩa sẽ phát triển được như ngày hôm nay.
Tạ Hán Tĩnh hơn ngán, Trương Khác lúc nào cũng đi trước một bước, lúc nào cũng không chế cao điểm.
Hạng mục 6 tỷ này lập nên, kéo theo chuối sản nghiệp thượng hạ du, tăng thêm tổng giá trị sản suất quốc dân chừng 20 tỷ là chuyện dễ dàng, có thể làm con số kinh tế toàn tình tăng lên, chẳng trách Lý Viễn Hồ động lòng.
Chính Thái thì có thể cho Lý Viễn Hồ cái gì?