QUAN LỘ THƯƠNG ĐỒ

Mẹ, thằng này phóng xe nhanh như thế mà mắt không quên nhìn hai bên tìm mỹ nữ.

Thấy hắn bắt chuyện với Tôn Tĩnh Mông, Trương Khác vờ như người không liên quan đứng xem náo nhiệt, chỉ là cái xe phanh gấp khiến bụi cuốn lên, phải bịt mũi, trong lòng có chút khó chịu.

Liếc nhìn sang cái xe, không ngờ bên trong còn có một cô gái xinh đẹp không thua kém gì Tôn Tĩnh Mông.

Đó là khuôn mặt mỹ nữ Hàn Quốc điển hình, chẳng biết có qua phẫu thuật không, dù là có cũng chẳng nam nhân nào từ chối khuôn mặt đẹp như thế.

Ánh mắt Trương Khác chuyển xuống dưới, máu mũi thiếu chút nữa phun ra, trước giờ luôn nghĩ ngực của "Tiểu Tình Tình" đầy đặn lắm rồi, một cô gái ngực cỡ G đã là ghê gớm lắm, không ngờ cô gái có khuôn mặt thiên sứ này còn có bộ ngực tác động thị giác khủng khiếp hơn.

Nếu chẳng phải thời gian không khớp, Trương Khác còn tưởng Lim Ji Hye đến Trung Quốc.

Tôn Tĩnh Mông không nhìn thấy cái bộ dạng Trư Bát Giới của Trương Khác ở đằng sau, song thấy rõ đôi mắt hau háu của tên phía trước đảo đi đảo lên trên người mình, trong bụng điên tiết, ngoài thì tươi cười nói:

- Anh tìm chung cư lưu học sinh à, đi tới ngã rẽ phía trước, rẽ phải cứ đi thẳng là tới...

Nghe theo cô ta có mà đi ra khỏi cổng rồi lao luôn xuống hồ thì có.

- Tôi bị mù đường, đường đi đơn giản thế nào cũng nhầm, tiểu thư có thể đi cùng chỉ tôi một đoạn không?

Tên thanh niên bỏ kính xuống, lộ ra khuôn mặt kiểu Hàn với mắt một mí, vô cùng tự tin mời Tôn Tĩnh Mông lên xe, còn quay sang nói với cô gái bên cạnh:

- Xảo Trinh, em xuống ngồi ghế sau đi.

- Anh, sao cái tật xấu của anh không chịu sửa chút nào, đi tới đâu cũng bám lấy các cô gái xinh đẹp?

Cô gái xinh đẹp không chịu, cười xin lỗi Tôn Tĩnh Mông:

- Chúng tôi biết đường rồi, cám ơn cô đã chỉ.

Thanh niên kia không hề xấu hồ vì bị bóc trần lời nói dối, cũng không để ý vừa rồi Tôn Tĩnh Mông chỉ đường linh tinh, tiếp tục đeo bám:

- Chiếc xe đạp của cô rất giống với xe của tôi, nên không kìm được muốn dừng lại làm quen.

Chẳng hiểu hai ngón tay hắn lấy đâu ra một tấm danh thiếp đưa tới:

- Chúng tôi sẽ ở Kiến Nghiệp thời gian dài, mong có cơ hội mời cô ăn cơm.

Xe đạp của Tôn Tĩnh Mông có màu sắc tươi rất giống màu chiếc Ferrari, Tôn Tĩnh Mông quay đầu lại nhìn Trương Khác, chu môi, bảo y giữ xe giúp mình.

Trương Khác khó khăn lắm mới thu ánh mắt từ ngực Xảo Trinh lại, giúp Tôn Tĩnh Mông giữ xe, lấy tấm danh thiếp của thanh niên kia xem lướt qua, cười với cô gái bên cạnh:

- Chào Xảo Trinh tiểu thư.

Mặc dù tên thanh niên Hàn Quốc ngữ điệu hơi quái dị, Trương Khác vẫn nghe ra tên cô gái:

- Nghe nói cô sẽ ở ại Kiến Nghiệp thời gian dài, trong lòng tôi rất vui, hi vọng có cơ hội ăn cơm cùng cô, điện thoại trên danh thiếp có thể liên hệ với cô không?

Kẻ vô sỉ sợ nhất gặp kẻ vô sỉ hơn, tên thanh niên thấy mắt Trương Khác trơ trẽn hết nhìn khuôn mặt xinh đẹp tới bầu ngực cao ngất của em gái mình, mắt trố ra, tức giận nói:

- Mắt nhìn đi đâu đấy?

Trương Khác còn muốn tiếp tục trêu tên thanh niên này, nhưng bị Tôn Tĩnh Mông dùng ngón tay nhọn hoắt nhéo cho một cái, Xảo Trinh cũng nhíu mày lại, cợt nhả nói:

- Chẳng lẽ mắt tôi vô lễ hơn mắt anh được à?

Tên thanh niên thấy Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông động tác thân mật, nghĩ họ là một đôi, nhìn y một cái ghét bỏ, khởi động xe phóng đi.

Trương Khác nhìn theo chiếc Ferrari có vẻ trầm tư.

- Này.

Tôn Tĩnh Mông đưa tay che mũi Trương Khác, châm chọc:

- Chảy máu mũi rồi hả?

Mũi bì bàn tay mát lạnh của Tôn Tĩnh Hương bóp lấy, xúc cảm làm lòng người lao xao, Trương Khác cười:

- Làm gì có, chỉ đuổi những kẻ vô vị cho cô thôi mà.

- Hứ, ai lừa chứ?

Tôn Tĩnh Mông cười khúc khích, ghé vào tai Trương Khác nói:

- Nếu tôi là nam nhân cũng sẽ nhìn chằm chằm hai cái đèn ô tô, thật hâm mộ, không biết thường ngày cô ấy ăn cái gì?

Đèn ô tô? So sánh này đúng là chuẩn, Trương Khác liếc nhìn ngực Tôn Tĩnh Mông, tuy không tới mức khoa trương, nhưng đối với thiếu nữ thanh xuân, cũng là cũng kích cỡ mê hoặc rồi, no tròn lại hơi vểnh, tiếc là bị cổ áo sơ mi che mất.

Trương Khác thích dáng vẻ cô mùa hè mặc áo phông hoặc váy, khi đó có thể thấy cặp chăn dài chắc khỏe, cặp mông khêu gợi, chỉ tiếc là vào thu, Tôn Tĩnh Mông thích mặc y phục rộng, che hết đi cơ thể tuyệt mỹ.

- Anh đi xe đạp đi, đột nhiên ghét cái màu này.

Tôn Tĩnh Mông đưa tay che mắt Trương Khác không cho nhìn, không hề biết thái độ của cô với y đang âm thầm phát sinh thay đổi, hay xấu hổ hơn, nữ tính hơn.

- Tôi một mình đi xe này à?

Trương Khác đau đầu, đó là xe kiểu nữ, màu sáng, Tôn Tĩnh Mông đi thì rất đẹp, nhưng một thanh niên cao to một mình ngồi lên có vẻ không phải cảnh hay ho lắm:

- Để tôi chở cô về quán bar vậy.

- Hay là buổi tối chúng ta lén đi rạch cho cái xe đó vài phát.

Tôn Tĩnh Mông ngồi sau áp mặt vào hông Trương Khác nói:

Trương Khác cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt xinh đẹp chui ra từ dưới nách mình:

- Chuyện biến thái đó tôi không làm đâu.

- Xí, trước kia ai lấy gạch đập BMW của người ta ấy nhỉ.

Trương Khác cười:

- Tình huống khác nhau, người ta bắt chuyện cô là lời khẳng định dung mạo kiều diễm của cô mà, chỉ thế mà đi hủy xe của người ta, có khẽ không hiếu khách lắm.

Tôn Tĩnh Mông cười khúc khích:

- Vậy vòng qua mặt tên nhãi đó lần nữa, nếu còn dám giở trò háo sắc, rạch luôn cái mặt hắn.

Trương Khác thấy sống lưng ơn lạnh, Tôn Tĩnh Mông tuy cười nhưng cái giọng phát ra từ kẽ răng đó không ai dám nghĩ là đùa.

Tôn Tĩnh Mông lại đổi sang giọng thùy mị:

- Anh biết tôi thích anh nhất ở điểm nào không?

- Điểm nào?

- Hôm đó ở quảng trường Ngân Hạ đấm Cát Ấm Quân, nếu cú đấm đó anh tung ra thì càng hoàn mỹ.

Trương Khác bĩu môi khinh bỉ:

- Cô đúng là bạo lực, chuyện nhỏ đó cần gì tôi phải ra tay.

Đi qua một nhà hàng Hàn Quốc, nhìn thấy thông báo dán phía trước, tối nay lần đầu mở cửa, là một trong số ít quán xá ở ngõ Học Phủ đã trang hoàng xong chính thức kinh doanh, Tôn Tĩnh Mông nói:

- Chuyện rạch xe bỏ đi vậy, tối nay mời tôi ăn cơm ở đó đi. Ngày nào cũng ăn trong trường phát ngán rồi, đợi mãi mới tới ngày có quán ăn ngõ Học Phủ kinh doanh.

- Ok thôi!

Trương Khác cũng muốn đổi khẩu vị, món ăn Hàn Quốc cũng rất ngon, như Kimchi xứng đáng khoe với cả thế giới, liền tới 1978 cất xe.

Lệnh Tiểu Yến, Tô Nhất Đình, Hà Huyền đang lau dọn bên trong, thấy hai người bọn họ vào liền hỏi có thấy chiếc Ferrari vàng không?

Thì ra tên kia lái xe khắp hai vòng ngã, chiếc xe đó phải hơn 400 vạn, đắt hơn chiếc Lotus của Thịnh Hạ, người ta không chú ý cũng được.

- Không chỉ nhìn thấy, ai đó còn được bắt chuyện.

Trương Khác nháy mắt với "ai đó":

- Chiếc Ferrari kia giống màu xe đạp của ai đó, khiến ai đó không muốn đi nữa, bắt tôi phải chở về, phải biết rằng mỗi phút của tôi đáng giá mấy trăm vạn.

- Vậy thì anh tổn thất mấy trăm vạn trước hai cái đèn ô tô kia đấy.

Tôn Tĩnh Mông chọc lại.

Tô Nhất Đình nghi hoặc hỏi:

- Đèn ô tô gì?

Tôn Tĩnh Mông vẽ tay trước ngực:

- Chẳng phải đèn ô tô sao?

Bốn cô gái cười rộ lên.

Bị người ta lấy ra làm trò cười, Trương Khác chỉ biết giang tay ra chịu thua, nói phải tới thư viện, bỏ bốn cô gái điên lại rời đi.

Nếu tới quán nét Sáng Vực, nói không chừng đám Mông Nhạc, Thời Học Bân còn thèm khát hơn với hai chiếc đèn ô tô, nếu chở cô gái đó đằng sau, có lẽ khiến tiếng thét vang lên khắp toàn trường.

Hiện Trương Khác không có mấy cảm xúc với những chiếc xe đắt tiền.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi