QUAN LỘ THƯƠNG ĐỒ

Ánh đèn tầng hai hơi mờ, bên trên còn có một món đồ pha lê tạo hình hoa sen đựng nước, bên trên có ngọn nện nổi bập bềnh, tăng thêm không ít tình thú.

Phục vụ mang tới hai cốc trà lùa mạch bốc hơi nghi ngút, Tôn Tĩnh Mông ngồi xoay lưng với mỹ nữ ngực to, cầm thực đơn gọi món, Trương Khác dựng tai lên nghe Lý Tại Thù nói.

Trình độ tiếng Hàn của Trương Khác không bằng tiếng Anh, lại thêm thường ngày ít dùng, nên nghe rất tốn công, song vẫn hiểu được.

Chức vụ chuyên trách của Lý Tại Thù là phụ trách vận hành thương hiệu và marketing thị trường, Samsung cũng định lập công ty đầu tư hữu hạn ở Đài Loan, Hong Kong, thành lập khu Đại Trung Hoa, đặt hi vọng quật khởi tại thị trường Trung Quốc.

- Ở Trung Quốc theo tôi cũng chỉ có Ái Đạt là đáng coi trọng một chút, có điều nếu Samsung chúng tôi bắt đầu coi trọng thị trường nơi này, Ái Đạt cũng sẽ bị dẫm nát như con kiến thôi...

Giọng điệu Lý Tại Thù ngông cuồng làm Trương Khác cực kỳ khó chịu, nhưng chẳng lẽ đi tranh cãi mồm miệng với hắn, đành nỗ lực nghe tiếp:

- Hội trường từng nói, trong mắt ông chỉ có hai đối thủ, một là Sony của Nhật, hai là GE của Mỹ, những đối thủ khác sẽ bị chúng tôi vượt qua, không cần quá quan tâm.

Thanh niên phía đối diện nói:

- Năm ngoái Sony đang hừng hực hùng tâm tranh thị trường với Phillips, nhưng bị Ái Đạt xen vào nên thật bại rút lui. Trước mặt Sony khổng lồ, một nghiệp vụ nho nhỏ có lẽ không đáng kể, song thất bại là thất bại, phân ngạch thị trường mất kia bị Cẩm Hồ chiếm lấy. Samsung thì sao, thất bại ở thị trường đầu đĩa còn chẳng phải làm nền cho Ái Đạt? Ngoài ra xem chiếc i19 trong tay tôi đây.

Đưa chiếc di động ra:

- Kém gì di động Samsung trong nước không? Samsung vào thị trường nội địa thì đối thủ không phải chỉ có Ericsson, Motorola đâu.

Nghe đối thủ khe ngợi Ái Đạt, Trương Khác thấy rất dễ chịu.

- Ái Đạt quật khởi chẳng qua do ĐTH TW lũng đoạn nguồn lực quảng cáo, làm chúng dễ dàng mở cửa thị trường, chiếm lấy tiên cơ. Song không vấn đề gì thời gian qua chúng tôi nỗ lực rất nhiều với ban nghành liên quan ở Trung Quốc, đám người này rất dễ bị tiền mua chuộc, hiện giờ có chút thành quả rồi.

Lý Tại Thù nghênh ngang nói:

- Không ngờ anh tới Trung Quốc du học hai năm nghiên cứu tỉ mỉ về công ty này như thế.

- Có lẽ người khác thích đem thành công của Samsung coi là điển hình nghiên cứu, nhưng quan sát nghiên cứu một xí nghiệp đang trưởng thành cũng có lạc thú của nó.

Thanh niên kia nói:

- Ban đầu tôi được giáo sư hướng dẫn bố trí lấy đó làm bài tập, bắt đầu nghiên cứu xí nghiệp này mới thấy thực sự không hề đơn giản...

Tới đó quay sang mỹ nữ ngực to:

- Xảo Trinh thích văn hóa Trung Quốc phải không, em cũng có thể tới đây học đấy, chương trình của ĐH Sư Phạm rất phù hợp với em.

Cẩm Hồ hai năm qua thành tích chói lọi, nhưng ở ĐH Đông Hải, Trương Khác không nghĩ ra có giáo sư nào đi nghiên cứu ví dụ thành công của Cẩm Hồ, nghe ngữ khí tên này thì vị giáo sư kia nghiên cứu Cẩm Hồ đã lâu, không phải đúng là Chu Cẩn Tỳ chứ?

- Đừng dung túng Xảo Trinh, nếu đây không phải thị trường 1.2 tỷ nhân khẩu thì cái loại ngôn ngữ thấp kém này có gì đáng học, Seoul (Hán Thành) đáng lẽ phải đổi tên lâu rồi, thật không biết đám nghị sĩ làm ăn cái gì?

Lý Tại Thù tức tối nói.

Không ngờ Lý Tại Thù là một tên tư tưởng dân tộc cực đoan, Trương Khác nghe hắn nói hế thì cau mày.

Tên thanh niên kia thấy Trương Khác cau mày thì sinh nghi, Lý Tại Thù thấy biểu hiện lạ của hắn hỏi:

- Sao? Thấy lời của tôi không đúng à?

- Người sau anh đang nghe trộm chúng ta nói chuyện.

Lý Tại Thù lúc này mới quay lại, nhìn thấy Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông ngồi sau lưng, đùng đùng nổi giận nhìn Trương Khác:

- Quả nhiên là hạng lộn giống của thứ dân tộc thấp kém, dám nghe trộm người khác nói chuyện.

Tôn Tĩnh Mông nghe không hiểu tiếng Hàn, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Tại Thù hung hăng chỉ Trương Khác la hét, không biết xảy ra chuyện gì.

Trương Khác đứng dậy trừng mắt nhìn hắn:

- Cái dân tộc này chưa tới lượt đám Cao Ly bọn mày nói xấu.

Rồi cầm cốc trà còn khá nóng hất thẳng vào mặt hắn:

- Muốn la hét thì xéo về nước của bọn mày.

- Á!

Lý Tại Thù che đôi mắt bị trà nóng làm bỏng, rú thảm thiết, đại khái hắn chưa bao giờ bị đãi ngộ như vậy ở Trung Quốc, đang tuổi máu nóng làm sao chịu nổi, đưa tay ra định tóm cổ áo Trương Khác, mà quên Tôn Tĩnh Mông đứng trước y.

- Á, có kẻ vô lễ!

Tôn Tĩnh Mông thét lên một tiếng trước, sau đó vung tay tát, tiếp sau đó là đạp Lý Tại Thù một phát làm hắn ngã lăn ra đường.

Ở tầng hai toàn là sinh viên trường xung quanh, không ai hiểu tiếng Hàn, chỉ thấy bên này tranh chấp, Trương Khác hất trà nóng vào mặt người Hàn Quốc, lại nghe Tôn Tĩnh Mông la hét vô lễ, bà chủ 1978, đóa hoa của ngõ Học Phủ, sinh viên xung quanh có ai không biết, tức thì không để ý tới ai hất trà vào Lý Tại Thù, hùng hổ vây lấy bọn họ.

Tôn Tĩnh Mông "sợ hãi" nép mình bên cạnh Trương Khác, hỏi nhỏ:

- Làm thế đã đúng chưa?

Trương Khác choáng luôn, nhìn năm ngón tay đỏ lừ trên mặt Lý Tại Thù, không ngờ thân thủ Tôn Tĩnh Mông lại nhanh như thế, một tát một đá làm tên kia không kịp phản ứng.

Thấy có bao nhiêu thanh niên quây xung quanh, Lý Tại Thù không dám ra tay nữa, chỉ dùng tiếng Hàn la hét:

- Báo cảnh sát, báo cảnh sát, để họ bắt thằng lộn giống này.

Mỹ nữ ngực to luống cuống không biết phải làm sao, tên thanh niên kia không dám có phản ứng thái quá, cầm di động gọi cảnh sát, không quên giải thích với đám đông:

- Kẻ này nghe trộm chúng tôi nói chuyện, còn lấy trà nóng hất người ta, còn chuyện vô lễ hoàn toàn do cô gái kia bịa đặt.

Trương Khác thấy tên này giờ trò kẻ ác cáo trạng, đi ngay tới tóm lấy cổ áo:

- Đây là nơi công cộng, các người nói chuyện oang oang, gặp đúng tôi hiểu tiếng Hàn, chẳng lẽ tôi phải bị tai lại? Các người xúc phạm dân tộc chúng tôi là dân tộc thấp kém, còn nói phải đổi tên Seul, tôi chỉ cau mày một cái, các người lớn tiếng chửi bới, chén trà này hất vào mặt còn là khách khí đấy.

Tát cho hắn một phát:

- Lại dám đặt điều nói láo, mày gọi cảnh sát đi, bố mày đợi đấy.

Tát thêm phát nữa mới ném hắn vào chỗ.

Năm 97, sinh viên đại học còn chưa thấy người Hàn Quốc đáng ghét lắm, có điều hai cát tát của Trương Khác làm người hả dạ, người vây quanh reo hò, người kích động còn muốn xông tới muốn ra tay, khiến ba người Lý Tại Thù sợ hãi không dám gọi điện báo cảnh sát.

Chủ quán là người Triều Tiên, chạy lên hỏi xảy ra chuyện gì, bảo ba người Lý Tại Thù đi trước.

- Báo cảnh sát!

Trương Khác không cho đi, nói với chủ quán:

- Bọn chúng ở nơi công cộng xúc phạm quốc gia, dân tộc chúng tôi, nói xấu tiếng Hán, lại cô cớ chửi người, gây ra tranh chấp, làm gì có chuyện cho chúng đi dễ dàng như thế?

Lý Tại Thù thân phận không đơn giản, nếu để hắn thoát thân như thế rồi thông qua giao thiệp với lãnh sự quán là thành sự kiện ngoại giao rồi, phải đem tính chất sự kiện này định đoạt tầng cấp thấp, nên không thể để hắn đi.

Mã Hải Long mau chóng dẫn người tới khống chế thế cục, không nói quen Trương Khác, chỉ khống chế thế cục không cho mất kiểm soát, không để đám học sinh đánh ba người kia bị thương.

Lúc này đám Thời Học Bân, Đổng Dược Hoa cũng hay tin kéo tới, hưng phấn hò hét đòi đánh người.

Đồn cảnh sát đồn Mã Liên sau khi nhận được tin báo năm phút sau Hà Kỳ Vân dẫn vài cảnh sát tới, thấy cảnh sát, đám Lý Tại Thù hung hăng quát tháo muốn thông báo tổng lãnh sự quán Hàn Quốc ở Thượng Hải tới giải quyết.

Lý Tại Thù rống lên:

- Đây là tranh chấp ngoại giao, các người phải trả giá đắt vì chuyện này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi