Đám Trương Khác xuống xe ở ngõ Học Phủ, túc xá 10h30 đã đóng cửa, tất nhiên phải để Tôn Tĩnh Mông và Tịch Nhược Lâm ngủ ở chung cư nghiên cứu sinh, đám Trương Khác thì tùy tiện kiếm cái góc nào ở quán nét mà ngủ, liền đưa hai cô gái về trước.
- Á, xe của tôi tối để ở ngõ Học Phủ, không khéo sáng sớm bị xe rác kéo mất.
Khi Tịch Nhược Lâm lấy xe thì Tôn Tĩnh Mông không nói gì, đến khi vào trường mới "đột nhiên" nhớ ra, mọi người định cùng cô quay về lấy, Tôn Tĩnh Mông tóm lấy tay Trương Khác:
- Có con gia súc này theo là được.
Trên đường quay lại, Trương Khác bịa mấy câu chuyện ma quỷ ra dọa, còn áp giọng lào khào nói:
- Quay lại nhìn đi, tôi không có chân này.
Tôn Tĩnh Mông tỉnh queo đi trước, ngay cả đầu cũng chẳng thèm quay lại, càng khỏi nói tới sợ hãi nép vào lòng y, Trương Khác mất hứng dẫm vào bóng Tôn Tĩnh Mông trải xuống lòng đường.
Đột nhiên Tôn Tĩnh Mông quay ngoắt lại, Trương Khác giật mình, mũi thiếu chút nữa chạm vào trán cô, định trêu cô tập kích thất bại thì hai cánh môi đỏ mọng khiêu khích của Tôn Tĩnh Mông áp tới, cô nhón chân lên hôn y.
Choáng váng, chạm vào cánh môi ướt mềm đó, chớp mắt đầu óc Trương Khác trống rỗng, Tôn Tĩnh Mông khép mắt lại, không thấy được đôi mắt trong như pha lê đó, chỉ có ánh trăng dịu chiếu xuống khuôn mặt mỹ lệ, bóng hàng mi mờ rung rung hiện trên gò má trắng nõn.
Trương Khác chỉ ngỡ ngàng giây lát, vành mắt buông xuống, nhìn thấy cổ áo ren hoa mở rộng, dưới chiếc cổ thon dài là xương quai xanh mê hoặc, da ngực trắng mịn màng.
Làm sao có thể kháng cự được sức dụ hoặc cực lớn đó, Trương Khác muốn tách hàm răng trắng kia ra nếm thử chiếc lưỡi nhỏ thích phát ra lời đánh đá kia, muốn sờ lên cặp mông nhỏ y nhìn mà thèm từ rất lâu, nghĩ là làm tay y nhẹ nhàng vòng ra sau lưng Tôn Tĩnh Mông đặt lên cặp mông đầy sức sống, song tay mới chạm vào thì đột nhiên Tôn Tĩnh Mông mở mắt, tách khỏi môi y, hỏi:
- Anh muốn làm gì?
Gạt tay Trương Khác mới chạm lên mông mình, còn chưa kịp xoa bóp ra:
- Sao anh có thể như thế được?
Trương Khác ngớ người lần thứ hai:
- Cô hôn tôi, tôi phải làm gì đó phối hợp chứ!
- À, còn tưởng hôn anh có gì khá biệt, thì ra cũng vô vị, anh cũng chẳng có gì ghê gớm...
Nói xong Tôn Tinh Mông thản nhiên quay người bước về chỗ chiếc xe đạp của mình, mở khóa ngồi đằng sau, đợi Trương Khác tới chở.
Trương Khác vừa tức mình vừa buồn cười, tưởng môi chạm nhau đã gọi là hôn sao? Y rất muốn đi tới cho cô bé đáo để này biết nụ hôn thực sự là thế nào, để xem đến lúc đó còn mạnh miệng được không, nhưng không nắm bắt được trái tim Tôn Tĩnh Mông, cứ thế mơ mơ hồ hồ chở Tôn Tĩnh Mông về.
- Động tác anh hất trà vào mặt tên Hàn Quốc đó thật là đẹp, khuôn mặt lúc đó cũng rất đẹp, như trăng trên trời vậy.
Tôn Tĩnh Mông ôm hông Trương Khác, thò đầu tới hỏi:
- Biểu hiện của tôi hôm nay không tệ.
Ví dụ kiểu gì thế? Trương Khác không cam lòng hỏi:
- Vì chuyện này mà vừa rồi cô hôn tôi lại không cho tôi sờ cô hả?
- Anh lăng nhăng như thế, sờ ai không sờ, lại muốn sờ tôi.
Nghe nha đầu này nói gì thế, Trương Khác ngứa ngáy, đây là cái đạo lý quỷ quái gì vậy?
- Chuyện vừa rồi không cho phép nhớ tới, ngủ một giấc mai phải quên đi, anh không được có suy tính gì với tôi, càng tuyệt đối không được có chút ảo tưởng nào với tôi.
Tôn Tĩnh Mông nhéo hông Trương Khác uy hiếp:
- Nhận lời đi.
Được rồi, coi như hôm nay bị người ta trêu ghẹo một phen vậy, cho xe vào bãi, Trương Khác hỏi:
- Cô chắc vừa rồi không phải nụ hôn đầu của cô chứ?
- Đã bảo không được nhớ tới nó mà!
Tôn Tĩnh Mông trừng mắt định đưa tay định nhéo miệng Trương Khác, y né người, Tôn Tĩnh Mông cố ý dậm chân ầm ầm, khiến tầng trên tầng dưới quát tháo om sòm, cô vội cùng Trương Khác chốn vào phòng.
Tịch Nhược Lâm nghe hai trợ lý chủ nhiệm kia nói về căn phòng xa xỉ của Trương Khác của Đỗ Phi, đó là gian phòng cải tạo cứ như phòng hạng sang của khách sạn có sao.
Muộn rồi không về KTX được cô ta và Tôn Tĩnh Mông cưu chiếm ổ thước, tính toán thế nhưng về phòng chẳng ai buồn ngủ, lấy tú ra chơi, tới tận rạng sáng mới giải tán.
Tịch Nhược Lâm và túc xá ngủ bù, Mông Nhạc cố gắng gượng đi học, Đỗ Phi thì tới hiện trường thi công.
Sáng trời đổ mưa, hai chiếc ô bị Tịch Nhược Lâm một cái, Đỗ Phi, Mông Nhạc lấy nốt cái còn lại.
Tôn Tĩnh Mông bị nhốt ở chung cư nghiên cứu sinh, cô đã có ý không đi xe đạp nữa, dù không mưa cũng lười chẳng muốn về, mượn áo của Trương Khác đi tắm, Trương Khác lười chui ngay vào chăn ngủ trước, nhưng bị Tôn Tĩnh Mông đá đít:
- Sang giường Đỗ Phi ngủ, tôi ngủ giường anh.
Trương Khác triệt để hết hi vọng rồi, tâm tình cực tệ ôm chăn sang giường Đỗ Phi ngủ, ngủ một lèo tới trưa mới tỉnh, không thấy Tôn Tĩnh Mông trên giường mình, nghĩ nha đầu này đi về rồi, bò dậy đi vào nhà vệ sinh, vừa mới dẫm xuống đất thì thấy cô ta ôm gối ngủ ở mặt đất giữa hai giường...
Ngủ thế nào mà ngã lăn xuống cũng không biết, quá giỏi! Trương Khác lắc đầu, nhìn Tôn Tĩnh Mông cuộn tròn như đứa trẻ con, một cái chân trắng như tuyết chân gác lên gối, mông hở hết cả ra, chiếc áo sơ mi mượn của Trương Khác có hai cái cúc không cài, hai ngọn hỏa diệm sơn nhấp nhô lên xuống, mái tóc dài rối bời che đi qua nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra cánh môi hồng mọng, làm Trương Khác nhớ lại nụ hôn bất ngờ đêm qua.
Định bế Tôn Tĩnh Mông lên giường, người vừa cúi xuống thì nha đầu đó tỉnh lại, trố mắt nhìn Trương Khác một lúc, làm rõ tình huống rồi xoa cánh tay, kêu:
- Tôi bảo sao lại mơ bị anh đánh một trận mà?
Rồi hành vi tiếp theo cứ như hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra hôm qua, quên đã thề dứt khoát không đi chiếc xe đạp màu vàng, kiếm được của Trương Khác một bữa cơm rồi ung dung đạp xe về, làm chính Trương Khác cũng lẫn lộn, hay là mình cũng mơ?
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thời gian qua, trong lòng Tạ Kiếm Nam không có lúc nào dễ chịu, tình hình kinh tế Châu Á đột nhiên diễn biến xấu, chỉ còn lại hai tháng, chẳng ai ngăn được cơn sóng dữ, Khoa Vương năm nay lỗ lớn đã là chuyện chắc chắn, tuy chuẩn bị trước, nhưng truyền thông ầm ĩ đưa tin, đổi lại là bất kỳ ai cũng chẳng có được tâm tình tốt đẹp.
Mỗi năm đầu tháng 11, đề tài Tiêu Vương lại thành chủ đề nóng được giới truyền thông săn đón.
Thường mà nói giới truyền thông khó mà có được con số chuẩn xác, chỉ căn cứ nhu cầu tuyên truyền đưa ra con số cần thiết, ví như lợi nhuận không đủ khả quan thì trọng điểm tuyên truyền doanh thu.
Đầu tháng 11 Ái Đạt công bố con số kinh doanh ba quý tiến hành dự đoán chi tiết về tài vụ quý bốn, thế là tình hình thị trường đầu đĩa bị lột trần trước mặt công chúng, chẳng phải Khoa Vương muốn che giấu là che giấu được.
Nhà báo có chuyên môn có thể từ dữ liệu của Ái Đạt và bộ điện tử suy ra tình hình tài vụ của Khoa Vương tới tháng mười.
Lợi nhuận của Ái Đạt từ tháng 1 tới tháng 4 làm người ta há hốc mồm, mỗi tháng lãi 80 triệu, Khoa Vương tới tận tháng 4 mới hơi lãi một chút.
Đầu tháng 5, Ái Đạt mượn xác lên thị trường chứng khoán, con số tài vụ nhập vào công ty trên thị trường chứng khoán, khấu trừ đi lợi nhuận thị trường nội địa bị Cẩm Hồ lấy đi, nghiệp vụ đầu đĩa quý hai của Ái Đạt vẫn duy trì mức cao 25 triệu HKD.
Quý hai với Khoa Vương mà nói là nhẹ nhàng nhất, là thời gian mỹ hảo nhất, con số tiêu thụ tăng ổn định, thị trường hải ngoại liên tục đột phá, lợi nhuật tổng bộ Khoa Vương gần 100 triệu, bù đắp được chi phí marketing lớn ở quý một.
Tình thế tốt đẹp nếu cứ như thế tiếp tục duy trì, cho dù không so được với hào quang của Ái Đạt, thành tựu thương nghiệp cá nhân của Tạ Kiếm Nam cũng có thêm một điểm sáng.