- Á...
Trần Tĩnh sửng sốt, Cẩm Hồ trước kia phải tốn 50 triệu USD mới có được kỹ thuật này, trong đó không có kỹ thuật hạch tâm chip cơ bản, nhưng có thể nói có toàn bộ kỹ thuật linh phụ kiện khác, ngay Cẩm Hồ trong nhất thời cũng không thể tiêu hóa hết.
Trương Khác nói xong câu đó rồi đi, Trần Tĩnh vẫn chưa hết sững sờ, Tạ Tử Gia xua xua tay trước mặt cô, hỏi:
- Chị chắc là anh ta không nói đùa chứ, hay là chị bị anh ta lừa lên giường rồi?
- Em nói cái gì vậy?
Trần Tĩnh gạt tay Tạ Tử Gia ra, mặt đỏ như máu, câu nói vô tâm của Tạ Tử Gia trúng vào bí mật giấu trong lòng kia, cô muốn quên đi giấc mơ kia, song sao nói quên là quên dễ như thế được.
Nhưng cô không hiểu lời vừa rồi của Trương Khác, có thể nói đó là quyết định vừa mới rồi.
Đó là kỹ thuật TI nghiên cứu gần 10 năm, Cẩm Hồ tốn tới 50 triệu USD mới có được, là kỹ thuật hạng hai bị trong nghề châm biếm, nhưng lúc này Cao Khoa Khoa Vương có nỗ lực ra sao cũng không thể có được từ tay doanh nghiệp hải ngoại.
Lúc rời đại sảnh Trương Khác còn nhìn Tiêu Thụy Dân một cái.
Tuy Ái Đạt và Liên Tín là đối thủ cạnh tranh, nhưng ở vấn đề thương hiệu ngoại tiến vào thị trường nội địa, Liên Tín bị ép phải đứng cùng lập trường với Ái Đạt.
Tới khi bóng lưng Trương Khác biến mất, Tiêu Thụy Dân cũng không hề có ý tới bắt chuyện.
Chiếc i19 được Trương Khác tặng ở Hong Kong vẫn trong cặp tài liệu của ông ta, mặc dù Liên Tín không có năng lực thực hiện một kế hoạch khổng lồ như Vườn Sồi, nhưng có thể lập trung tâm nghiên cứu kỹ thuật ứng dụng ở Liên Tín, nhận được chiếc i19, tâm tư này của ông ta càng kiên định.
Tiêu Thụy Dân ngoại trừ lực lượng kỹ thuật điều từ viện nghiên cứu kỹ thuật 20 ra, càng hi vọng dùng lương cao thuê chuyên gia kỹ thuật kinh nghiệm phong phú, nhưng trong bộ chỉ cho phép thuê 5 người, cắn răng bỏ ra khoán lương 50 vạn/ năm.
Ông ta tranh thủ được ở trong bộ được 40 vạn thuê 1 chuyên gia thực sự để lãnh đạo, 10 vạn còn lại thuê 4 sinh viên đại học xuất sắc mới tốt nghiệp, để tự bồi dưỡng.
Còn về phần công ty Nam Phương có quyền lực cho công ty khác dán mác sản xuất thay thì Tiêu Thụy Dân cũng phải chấp nhận, đó là kết quả thỏa hiệp, Chu Hưng Đông trong bộ được những lãnh đạo cũ ủng hộ, ông ta không áp chế được.
Tiêu Thụy Dân nhìn qua phía Trần Tĩnh, nhưng không nhận ra cô, vì hiện Cao Khoa Khoa Vương chỉ có liên hệ với Cty Nam Phương, song một cô gái xinh đẹp xuất hiện ở đây còn nói chuyện thân mật với người đứng sau Cẩm Hồ, đủ khiến ông ta chú ý.
Trần Tĩnh vẫn chưa hết kinh ngạc bởi những lời của Trương Khác, thấy Tiêu Thụy Dân nhìn mình, rất tự nhiên đi tới đưa tay ra:
- Chào giám đốc Tiêu, tôi là Trần Tĩnh, chủ tịch Cao Khoa Khoa Vương, đã ngưỡng mộ ông từ lâu.
Tiêu Thụy Dân khách khí đứng dậy, nghĩ Cao Khoa Khoa Vương ở Hải Châu, cô gái xinh đẹp như thế quen tên nhóc kia cũng không có gì là lạ.
Ở vấn đề cho thuê nhãn hiệu, Tiêu Thụy Dân và đám Chu Hưng Đông có chia rẽ lớn, nhưng Chu Hưng Đông có được sự ủng hộ lớn trong bộ, Tiêu Thụy Dân vì thế hết sức thống khổ, đó là hành vì vì chính tích thei đuổi cái lợi nhỏ trước mắt, tổn hại nền móng của Liên Tín.
Cho dù như thế Tiêu Thụy Dân không có gì bất mãn với Cao Khoa Khoa Vương.
Dựa vào năng lực sáng tạo như thế, Cao Khoa Khoa Vương là xí nghiệp đáng được tôn trọng, chỉ trách bản thân Liên Tín kém cỏi, không kháng cự được dụ hoặc của chi phí dán nhãn hiệu, chính vì thế Liên Tin muốn vượt qua Ái Đạt càng khó, nực cười một tháng trước mình còn nghĩ đã bỏ được Ái Đạt lại đằng sau.
Không biết phương án trước kia của phòng tin tức ĐTH TW là gì, có điều phương án đưa ra trong buổi tọa đàm không phải làm người ta quá khó chấp nhận.
Đoạn quảng cáo 5 giây sau Tin tức thời sự tới Dự báo thời tiết sẽ không cho doanh nghiệp nước ngoài tham gia, còn các giờ quảng cáo hoàng kim khác, doanh nghiệp ngoại ngưỡng giá hơn 50%, còn đoạn khác là 30%.
Sau cuộc tọa đàm, ĐTH TW mở cuộc họp báo công bố phương án này, khi ấy cách đại hội chưa tới 48 tiếng.
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Trần Tín Sinh tới tòa nhà Ái Đạt mới biết được phương án này:
- Mặc dù ép được ĐTH TW phải dựng lên tường lũy không cho thương hiệu ngoại dễ dàng chiếm được tài nguyên quảng cáo chủ yếu nhất trong nước, song bọn họ có kinh nghiệm tuyên truyền phong phú, mà mở cửa là xu thế lớn không thể nghịch chuyển, chỉ cần bọn họ thích ứng được với thị trường trong nước là chúng ta sẽ vất vả...
Trương Khác hỏi sang chuyện khác:
- Anh tới Kim Sơn một chuyến, cảm giác ra sao?
- Từ các dấu hiệu hiện tại ví như Samsung kiến lập một trung tâm nghiên cứu phát triển cỡ lớn ở Kim Sơn, còn thay đổi chiến lược quảng cáo nhắm vào quần thể người tiêu dùng, có thể nhìn ra đường lối kinh doanh của bọn họ đã thay đổi, rất có khả năng bọn họ sẽ lui khỏi thị trường tầm trung thấp, hoặc sẽ hợp tác với doanh nghiệp trong nước khai thác thị trường tầm trung thấp, tập trung vào khai thác thị trường cao cấp.
Trần Tín Sinh trầm tư nói:
Trương Khác gật đầu:
- Chi tiêu bình quân trong nước ở mức độ khá thấp, nên nhắc tới thị trường trong nước rất dễ đem nhãn quang tập trung vào thị trường tầm thấp, mà không nhìn thấy rằng, phần trăm người thu nhập cao trong con số 1.3 tỉ dân kia không kém hai nước Nhật Hàn, đó mới là nơi có lợi nhuận lớn nhất, sức mua cao nhất, là mảng chúng ta phải ra sức cạnh tranh với Samsung, thế mới có thể đứng ngang hàng với họ. Tôi muốn Cẩm Hồ tham dự cạnh tranh toàn cầu chứ không phải thành cái mày hút màu kinh tế khu vực.
- Máy hút máu kinh tế khu vực?
Trần Tín Sinh chưa bao giờ nghe thấy danh từ này.
- À, một doanh nghiệp vô trách nhiệm xả chất thải, hi sinh môi trường lấy lợi nhuận, không phải là hút máu tài nguyên thiên nhiên khu vực là gì? Một doanh nghiệp lấy giá thấp thuê công nhân giá rẻ, không phải hút máu tài nguyên nhân lực khu vực là gì? Một doanh nghiệp thông qua đút lót hối lộ tha hóa quan viên có được chính sách lợi cho mình, chẳng phải hút máu quốc gia, hút máu địa phương là gì?
Trương Khác giải thích:
- Nếu Cẩm Hồ thành một doanh nghiệp như thế, tôi nghĩ các vị phục vụ cho nó cũng chẳng thấy có mấy thành tựu.
Đám Trần Tín Sinh nghe những lời này chỉ im lặng, không biết bao nhiêu nhà doanh nghiệp trong nước nghe những lời này của Trương Khá sẽ tỏ thái độ khinh bỉ.
- Điều này có thể lấy làm văn hóa hạch tâm của Cẩm Hồ để phát triển không?
Tô Tân Đông hỏi:
- Điều này để sau hãy nói, tôi cũng chỉ tùy ý nghĩ tới thôi.
Trương Khác gạt đi:
- Cứ để giám đốc Trần nói tiếp về chuyến đi Kim Sơn đã.
- Cơ sở điện tử Chính Thái và Gia Tín làm hẳn là để nhắm vào chúng ta. Bọn họ nhìn thấy khả năng Cẩm Hồ phát triển theo hướng nhà cung cấp linh kiện, bọn họ không có kỹ thuật hạch tâm nhưng có thể làm thay cho doanh nghiệp ngoại để chia một chén canh thị trường trong nước... Lấy lời Khác thiếu gia mà nói bọn họ chính là máy hút máu, hút máu nguồn lực lao động giá rẻ.
Trần Tín Sinh trình bày:
- Không biết bọn họ và Samsung đã tiếp xúc ở múc độ nào, chỉ sợ bọn họ liên hợp với Samsung thành lập bố cục chuỗi sản nghiệp ở trong nước, như vậy không cần tới hai năm, Cẩm Hồ sẽ mất hết ưu thế ở bức tường thuế quan và sức lao động giá rẻ.
- Chỉ còn hai năm thôi, không dễ dàng gì.
Trương Khác day trán:
- Tôi vừa đưa ra một quyết định có thể khiến mọi người kinh ngạc, tôi muốn đem kỹ thuật sản xuất di động chúng ta có được từ TI công khai với doanh nghiệp trong khu công nghiệp điện tử Hải Châu, cho họ sử dụng miễn phí.