Trương Khác nhìn ba người Dương Vân, Đào Hành Kiện, Diệp Tiểu Đồng:
- Hay là mọi người ở lại giao lưu thêm với giám đốc Triệu?
Tuy Hương Tuyết Hải giành được Tiêu Vương, nhưng có đãi ngộ thế nào phải tiếp tục đàm phán với ĐTH TW, với tình thế ngày hôm nay phải đề phòng Tiền Văn Đông làm khó Hương Tuyết Hải?
Lúc này một nhân viên ĐTH gõ cửa đi vào thì thầm với Triệu Tiến Dũng vài câu, Triệu Tiến Dũng giang tay nói:
- Bộ trưởng bộ bưu điện Cảnh Trọng Dương đã gọi điện tới tận văn phòng tôi đòi người rồi? Tôi trả lời sao đây, nói mọi người đi ăn cơm rồi nhé?
Tốc độ nhanh thật, Trương Khác đoán lúc này Tiêu Thụy Dân chắc còn chưa rời khỏi cổng lớn ĐTH TW.
Bọn họ tung ra mồi nhử lớn như thế, chính là hi vọng Liên Tấn, Liên Tín, Đông Hưng bị mắc câu, ba doanh nghiệp này tất nhiên không cam tâm nhận đãi ngộ bằng với doanh nghiệp khác.
Tốt thôi, cửa đã mở thì tất nhiên không cần lập thêm chướng ngại gì với họ, nhưng bọn họ muốn có được thêm cái gì thì phải chuẩn bị sẵn sàng bỏ ra thêm cái gì đó.
Trương Khác nhìn Trần Tín Sinh một cái, hắn hiểu ý cùng Cảnh Trọng Dương trao đổi ngắn gọn, rồi lại gọi cho Tiêu Thụy Dân, hẹn gặp nhau ở tòa nhà Ái Đạt đàm phán.
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
Ngọc Uyên Đàm khung cảnh u tĩnh, nhưng Bắc Kinh trưa tháng 11 bầu trời vì gió cát mà âm trầm u ám, chẳng khác gì sắc mặt Tạ Kiếm Nam, Lý Tại Thù, Kim Nam Dũng lúc này.
Lý Hinh Dư buồn chán, nhưng chẳng muốn theo vệ sĩ dạo phố, thành phố này nhiều bão cát, không tốt cho da.
Mặc chiếc áo khác đen bên ngoài áo len đỏ, Lý Hinh Dư yên tĩnh ngồi trong cửa hàng tây, nhìn lá đỏ bên ngoài cửa sổ, tiêu hao thời gian nhàm chán.
Đám Tạ Kiếm Nam, Lý Tại Thù thì chẳng nhàn nhã được như thế, trên đường tới đây, Tạ Kiếm Nam đã đem tin tức báo cho Chu Cẩn Tỳ và Tạ Hán Tĩnh, quyết định điên cuồng của Cẩm Hồ làm hai người họ giật mình, Tạ Hán Tĩnh không nói gì, chỉ bảo hắn mật thiết giám sát động tĩnh của Cẩm Hồ, Chu Cẩn Tỳ lại nói:
- Đừng cho rằng Khoa Vương là xí nghiệp ở khu công nghiệp Hải Châu mà mang ảo tưởng gì.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
- Có thể mấy công ty mang danh nghĩa Khoa Vương chỉ Cao Khoa Khoa Vương là được cấp quyền.
Tạ Tử Gia vừa ăn kem vừa hỏi Trần Tĩnh:
- Tên đó sẽ không bỏ qua cơ hội làm người ta tức điên... Ha, cứ nhớ lại cái dáng vẻ ngậm cọng cỏ của y là em lại ăn rất ngon.
Nuốt ực cả một miếng kem lớn, nuốt xong hối hận ngay, từ cổ họng tới dạ dầy lạnh như muốn đóng băng lại, há hốc miệng ra đưa tay bịt lấy kêu không ra tiếng.
Trần Tĩnh bật cười, Tạ Tử Gia luôn có những hành động ngốc nghếch, nhưng như thế mới làm người bên cạnh thấy có chút cân bằng tâm lý, cô múc một thìa canh nóng cho Tạ Tử Gia uống, mùa thu ở Bắc Kinh nhiệt độ rất thấp, nuốt một miếng kem lớn như thế cảm giác chắc chắn không dễ chịu chút nào, ba cô gái cười đùa tự nhiên như xung quanh không có ai, tiếng cười trong trẻo, dung mạo xinh đẹp, làm những khách hàng khác trong nhà hàng cứ quay sang nhìn suốt.
Nghĩ tới khả năng Tạ Tử Gia nói, Úc Bình hỏi:
- Y chính miệng nói sẽ công khai tất cả kỹ thuật với Cao Khoa Khoa Vương sao?
- Ừm, anh ta nói thế đấy, tôi và Tử Gia còn tưởng anh ta nói đùa.
Trần Tĩnh gật đầu:
- Làm sao?
- Chí hướng của Cẩm Hồ rất cao xa, còn chúng ta chỉ là con chim nhỏ kiếm ăn quanh tổ, cho nên mới thấy bọn họ điên cuồng.
Úc Bình trầm tư nói:
- Đem so với việc đi suy đoán ý đồ của bọn họ không bằng chúng ta hãy nghĩ xem phải làm gì tận dụng cho tốt. Bộ khung cơ bản của phương án đã nói qua rồi, không thể cấp quyền vô hạn chế, cũng không thể cấp quyền cho tất cả, mà là có tính chọn lọc. Nói cách khác, rất có khả năng không mấy công ty được cấp quyền toàn bộ kỹ thuật đâu...
- Đương nhiên rồi.
Tạ Tử Gia kéo dài giọng:
- Tiểu Tĩnh thì phải khác người ta chứ.
- Cút...
Trần Tĩnh đạp chân Tạ Tử Gia không cho nha đầu điên khùng này nói ba lăng nhăng:
- Miệng của em phải khâu lại người ta mới yên tĩnh được.
Úc Bình không rõ chuyện giữ Trần Tĩnh và Trương Khác, có lẽ nha đầu điên kia gán ghép bậy bạ cũng chưa biết chừng, nhưng trông có vẻ xấu hổ, đáng để người ta suy nghĩ.
Ai cũng đã nhìn ra hố ngăn cách giữa Đại Nhã và Chính Thái không thể san lấp, người bị gia tộc trói buộc như Trần Tĩnh và Tạ Kiếm Nam không thể hoàn toàn trở mặt với nhau được, song tình cảm đã nguội lạnh hẳn rồi, Tạ Kiếm Nam đã nửa công khai đưa cô gái tên Uyển Nhi tới Hải Châu ở.
Úc Bình vuốt mái tóc, nhớ lại chàng trai hết năm nay mới tròn 20 tuổi kia, trong mắt cô ta, nam nhân có quyền thế và tài phú mới có sức hút:
- Tôi đang suy nghĩ lời của Tử Gia, nói không chừng có một ngày chúng ta có thể thôn tính ngược lại Khoa Vương đấy.
- Vậy Lục ca của tôi còn chẳng phải trốn vào một góc khóc lóc sụt xùi hay sao?
Tạ Tử Gia nói tỉnh queo, hoàn toàn càng chẳng có vẻ thương hại Tạ Kiếm Nam, còn rất khao khát tương lai mà Úc Bình nói:
- Có điều rất hay đấy, nói không chừng tên đó cũng muốn nhìn thấy kết cục này, tôi dám khẳng định tên đó sẽ không cho quá nhiều công ty được toàn bộ ủy quyền kỹ thuật đâu, chúng ta sẽ có ưu thế nhất định. Cẩm Hồ dù có chí công vô tư đến đâu cũng nhân cơ hội hỗ trợ kỹ thuật thẩm thấu vào quần thể sản nghiệp này, y muốn đứng trên đỉnh kim tự tháp mà...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tiêu Thụy Dân buổi chiều còn phải tới Mai Địa Á đấu thầu, phái một phó tổng giám đốc tới tiếp xúc với Ái Đạt trước, Ái Đạt có nói sẽ thành lập một cơ cấu thẩm tra để tránh kỹ thuật bị lạm dụng, kết quả lý tưởng nhất chính là Liên Tín có thể phái đại biểu tham gia cơ cấu này, như thế mới phát huy được ảnh hưởng lớn hơn.
Nghĩ tới đó Tiêu Thụy Dân đột nhiên nhớ ra, nếu Liên Tấn, Đông Hưng cũng có suy nghĩ này, chẳng phải cơ cấu này có địa vị ngang bằng hiệp hội nghành nghề.
Tiêu Thụy Dân dần bình tĩnh lại, cùng lúc suy nghĩ tới lợi ích của Liên Tín cũng suy tính sâu hơn ý đồ của Ái Đạt, lúc này thật khó mà tưởng tượng ra được quyết định này sẽ có ảnh hưởng lớn cỡ nào, khả năng không bao lâu nữa, toàn bộ sản nghiệp di động trong nước không thoát khỏi ảnh hưởng này, đây chính là dã tâm của Ái Đạt sao?
Song hiện không phải lúc nghĩ những chuyện này, phải gạt nó ra khỏi đầu óc, chiều còn phải cạnh tranh quảng cáo nữa.
Tiêu Thụy Dân tới trung tâm Mai Đại Á thì các đại biểu khác cũng đã trở về, rất nhiều phóng viên tranh thủ lúc nghỉ trưa chạy tới tòa nhà Ái Đạt nhưng không có thu hoạch gì, chỉ được nói trả tiêu điểm hôm nay cho đại hội Tiêu Vương.
Tiết tấu đã bị làm loạn, tâm tư của nhiều đại biểu bị phân tán nên cuộc cạnh tranh đoạn quảng cáo giờ hoàng kim buổi chiều không kịch liệt như trong dự tính.
Lý Tại Thù ngồi trong hội trường im lặng quan sát, sắc mặt rất âm trầm, từ tình hình ngày hôm nay mà xét, Samsung muốn tiến vào thị trường này sẽ khó khăn hơn tưởng tượng rất nhiều, quyết định của Ái Đạt gần như làm Samsung mất đi ưu thế về kỹ thuật tự cho rằng rất chắn chắn, có thể mình đã quá coi thường cái quốc gia này, Ái Đạt có lẽ chỉ là một dị loại, song là dị loại không được phép bỏ qua.
Tiêu Thụy Dân giành được hai đoạn quảng cáo, vốn phải tiếp nhận phóng vấn của tờ báo thuộc bộ bưu điện, song ông ta chẳng còn tâm tình nào, bảo trợ thủ ở lại, lái xe thẳng tới Trung Quan Thôn, khi vào bãi đỗ xe thấy tổng giám đốc Liên Tấn là Tôn Chí Cương đứng trong đó, hình như đang đợi ai.
Bộ bưu điện và bộ công nghiệp điện tử không hòa thuận, doanh nghiệp thuộc bộ công nghiệp điện tử mạnh hơn hẳn doanh nghiệp dưới bộ bưu điện, Tiêu Thụy Dân thấy Tôn Chí Cương định chui lại xe, không ngờ Tôn Chí Cương chủ động tới chào hỏi:
- Giám đốc Tiêu cũng tới Ái Đạt à, đợi lát nữa lão Liêu cũng tới chúng ta cùng đi.
Liêu Hồng Lôi là tổng giám đốc của tập đoàn Đông Hưng.